Bọn họ là tay thạo đời, có thể nhận ra loại kiếm ý vô hình như hồng thủy này trong không trung.
Chỉ có đệ tử các phong còn ngây thơ vô cùng, không biết rõ chuyện gì xảy ra.
Cố Thanh Sơn nhìn phía Tạ Cô Hồng.
Tạ Cô Hồng ngậm miệng không nói.
Cố Thanh Sơn bèn ho nhẹ một tiếng, dùng giọng nói bình tĩnh và chậm rãi tuyên bố: “Cung chủ thu đồ đệ chính là một trong sáu nghi thức lớn của phái ta, dựa theo quy củ của môn phái, tuyệt đối không thể tùy tiện xung đột. Hôm nay ta niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, sự tình xảy ra có nguyên nhân, bèn phạt ngươi diện bích ba tháng. Khiêng xuống đi!”
Hai gã tu sĩ chấp pháp tiến lên, mang đệ tử võ đạo xuống phía dưới.
Lúc này những đệ tử vây xem kia vẫn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra.
Chuyện mới vừa rồi quá mức không thể tưởng tượng nổi, những đệ tử này chẳng bao giờ tiếp xúc qua, thậm chí không hề nghĩ tới thế gian lại có chuyện thế này.
Cảnh giới của bọn họ còn rất nông cạn, cũng không biết trong nháy mắt vừa rồi, kiếm ý ngưng tụ trong không khí đạt tới trình độ khủng bố bực nào.
Ở trong mắt bọn họ, chỉ thấy đệ tử chuẩn bị khiêu chiến kia ngã xuống.
Sau đó Cố Thanh Sơn mở miệng trách phạt.
Vì sao…
Rõ ràng là cao thủ võ đạo, sao vừa nói được một câu đã ngã xuống như thế?
Không phải là người này làm bộ đề nghị khiêu chiến, thông đồng giả mạo, nhằm giúp gia hỏa tên là Cố Thanh Sơn này lập uy trước mặt mọi người chứ?
Hay là vị trưởng lão kia âm thầm ra tay bên cạnh?
Trong lòng các đệ tử dần dần có chút phẫn uất.
Thân là đại đệ tử tông môn, lại được lãnh đạo cấp cao bao che như vậy!
Hắn cho là những chuyện hắn nói kia, sau này sẽ có người nghe?
Mấy vị đệ tử Tê Vân phong liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu.
Thân hình bọn chúng bắn lên, bay tới giữa đảo nhỏ.
Hơn mười vị đệ tử võ tu của Cổ Hà sơn bay lướt đến, đáp xuống đảo nhỏ.
Thân hình của các đệ tử Linh Ứng phong hóa thành sương mù dày đặc, cùng hiện thân trên đảo nhỏ.
Chư đệ tử Bích Thủy phong lướt sóng mà đến, tiêu sái xông lên đảo nhỏ.
Đệ tử Diệu Âm phong rất thưa thớt, tạm thời không di chuyển, chỉ cầm đàn tranh đứng ở trên núi cao, rất là bất bình.
Một đám đệ tử tề tụ.
Bọn chúng cũng không quan tâm sắc mặt của đám Phong chủ, đồng thanh nói: “Đại sư huynh tông môn Cố Thanh Sơn, bọn ta khiêu chiến ngươi.”
Cố Thanh Sơn thở dài.
Vẫn là những đứa trẻ, chẳng lẽ mình mệt mỏi một hồi, còn phải so bì với mấy thằng nhóc?
Hắn quét mắt qua đoàn người một cái.
Chỗ tầm mắt quét tới, kiếm ý vô hình ngập trời tuỳ tiện xông vào tâm thần đám thiếu niên.
Bọn chúng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, sau đó không biết gì cả.
Một thoáng công phu.
Cả thế giới an tĩnh lại.
Mọi người nhìn Cố Thanh Sơn giống như nhìn quái vật.
Cố Thanh Sơn nhìn đệ tử hôn mê đầy đất, lắc đầu nói: “Cũng phạt diện bích ba tháng, nếu gây sự nữa, phế trừ tu vi, trục xuất môn phái. Sư tôn có pháp chỉ gì không?”
Tạ Cô Hồng nói: “Cứ như vậy đi.”
“Vâng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thanh Sơn, việc nơi này đã xong, trước tiên con dẫn hai sư đệ trở về núi, ta sẽ tới sau!” Tạ Cô Hồng nói.
Cố Thanh Sơn liền đưa Hoàng Chiến và Thẩm Ương đi về phía Hoang Vân chủ phong.
Lúc này trên đảo nhỏ chỉ còn lại Hoang Vân cung chủ, Phong chủ các núi, cùng với các vị trưởng lão.
Không có ai nói chuyện trước.
Tạ Cô Hồng nhìn quanh một vòng, ho nhẹ nói: “Nghe nói các núi có chút ý kiến đối với phương thức dạy đệ tử của ta?”
Các tu sĩ trầm mặc.
Tạ Cô Hồng tức giận nói: “Các ngươi thân là Phong chủ, thân làm trưởng lão, lúc rảnh rỗi nên quan tâm đệ tử của mình nhiều hơn, dạy bọn chúng không nên lỗ mãng như thế, động một chút là muốn vi phạm môn quy, kết quả là ngay cả thực lực của đối thủ còn chưa biết đã lăn ra bất tỉnh. ”
Không có ai tiếp lời.
Tạ Cô Hồng thở dài nói: “Mấy trăm năm trước các ngươi tu hành không bằng ta, mấy trăm năm sau, không ngờ các ngươi dạy đồ đệ cũng không để tâm như vậy, hừ.”
Ông vung ống tay áo lên, thân hình vọt lên trời, không cuốn chút mây nào.
Trên đảo nhỏ, vẫn không có ai nói chuyện, nhưng bầu không khí đã kiềm nén tới cực điểm.
…
Hoang Vân chủ phong.
Ba đệ tử sớm đã tiến vào đại điện chủ phong, chia ra ngồi xuống, nói chuyện phiếm với nhau.
Bọn họ cần phải ở chỗ này chờ Cung chủ trở về, bố trí tất cả công việc cụ thể.
Hoàng Chiến sững sờ nhìn Cố Thanh Sơn: “Đại sư huynh, sao huynh lợi hại như vậy?”
Cố Thanh Sơn nói: “Nghiêm túc tu hành là được.”
Hoàng Chiến nói: “Nhưng đệ đã rất nghiêm túc rồi, ngoại trừ ngày lễ và lúc giao lưu hữu nghị với các phong khác, thông thường đệ đều tu hành cả.”
Cố Thanh Sơn nói: “Ta ở lại Kiếm Uyên bảy năm, trừ lúc đi các phong khác tìm ngọc giản, còn lại đều không ra ngoài.”
Hoàng Chiến và Thẩm Ương há hốc mồm, phát ra tiếng hít khan.
Có thể tu hành khắc khổ đến nước này, đã vượt qua nhận thức của bọn họ.
Một người có thể bức mình đến bực này, còn có chuyện gì không làm được?
Hình tượng Cố Thanh Sơn ở trong lòng bọn họ đột nhiên cao lớn hơn.
Nhưng bọn họ không biết, Cố Thanh Sơn hao tốn nhiều thời gian như vậy mà mới trở về Thái Hư cảnh, đấy đã là tốc độ tu hành rất chậm rồi.
Lúc này đây, Cố Thanh Sơn dồn hết tâm trí tu hành rất chậm.
Bởi vì thời gian dư dả.