Ai cũng phát không ra tiếng.
Ai cũng cảm thấy khó thở.
Ai cũng cảm thấy tim như muốn nổ tung.
Trên năm giọtt Đây là chuyện chấn động cỡ nào!
Phải biết rằng, người bình thường cho dù có một giọt, đã có thể nói là nghịch thiên, có cơ duyên to lớn…
Năm giọt… Đó nên là khái niệm gì đây?
“Vậy ý của ông là… Anh ta… Anh có sáu giọt Linh Huyết?”
Hai mắt Huyết Trường Phong mở thật to, nhìn ông lão Tư Qua ấp úng hỏi.
“Tôi không rõ lắm, nhưng mà hẳn là không chỉ có sáu giọt, tôi đoán… Có thể là bảy giọt… Đúng không? Thiếu hiệp?”
Ông lão Tư Qua dò hỏi.
Nhưng Lâm Dương lại lắc đầu.
“Thiếu hiệp không muốn nói sao?” Ông lão cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù sao loại chuyện này, đa số người sẽ lựa chọn giấu đi, chuyện này và tài nănng không lộ ra ngoài là một đạo lý, thứ tốt không cát giấu, chỉ sẽ rước lấy phiền toái.
Nhưng Lâm Dương lại không nghĩ như vậy, mà là lập tức nói: “Không phải, là ông đã đoán sai.
”
Mắt ông lão hơi nhấp nháy.
“Đó chính là sáu giọt!” Không biết là trưởng lão nào run giọng nói.
“Tuy là sáu giọt, cũng đủ để nghịch thiên! Khủng bố như: vậy rồi!” Huyết Trường Phong nỉ non.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Dương lại lắc đầu nữa.
“Cũng sai rồi!”
Một câu này, dường như muốn đánh nát hết trái tim của mọi người.
“Sáu giọt cũng không phải… Bảy giọt cũng không phải, chẳng lẽ… Chẳng lẽ cậu có tám giọt Linh Huyết?” Đảo chủ đảo Vong Ưu sợ hãi thốt lên.
Giờ này phút này, dù cho là đảo chủ đảo Vong Ưu đã nhìn quen sóng to gió lớn, cũng hoàn toàn mắt khống chê.
Tám giọt Linh Huyết đó…