Mệnh kiếp vừa qua, hắn lại tiến giai tới Thái Hư cảnh lần nữa.
Hắn ngay lập tức cảm ứng được một việc.
Chân thân của hắn đã thay thế cái thân thể còn trẻ này.
Nói cách khác, từ khoảnh khắc bước vào Thái Hư cảnh, người sống ở cái thế giới này chính là bản thân hắn rồi.
Những tri thức đạt được như kỹ năng, thần thông qua việc tu hành, tất cả đều có thể mang về.
Thật sự là quá huyền diệu.
Rốt cuộc là đại tu sĩ cấp bậc thế nào mới có thể tạo ra một quãng thời không như thế này?
Cố Thanh Sơn không thể nào tưởng tượng nổi.
Lúc này một ánh lửa bay tới.
Truyền Tấn phù.
Cố Thanh Sơn nhận lấy, thần niệm quét qua, giọng Tạ Cô Hồng lập tức vang lên từ Truyền Tấn phù.
“Buổi lễ sắp bắt đầu, con đang ở đâu vậy?”
Cố Thanh Sơn thả ngọc giản lại chỗ cũ.
Hắn đứng lên, đi ra ngoài.
Bảy năm.
Hắn đã giả ngu ở Kiếm Uyên trọn bảy năm.
Trong bảy năm này, Cố Thanh Sơn cũng không sử dụng hồn lực.
Với trình độ lý giải kiếm thuật của hắn, việc lĩnh ngộ kiếm điển thực ra không cần tiêu hao hồn lực.
Hắn chỉ cần đọc, sau đó suy nghĩ tìm tòi là có thể hiểu biết từng nội dung của kiếm điển.
Trải qua mấy năm nay, hắn phát hiện Kiếm tu thượng cổ và Kiếm tu đời sau vẫn có khác biệt.
Thời đại thượng cổ, Kiếm tu coi trọng trình độ thi triển kiếm thuật của bản thân mà không quá coi trọng chiêu thức.
Đám Kiếm tu cổ có thể san núi lấp biển bằng một kiếm, Kiếm tu có thực lực trác tuyệt chiến đấu, mỗi một kiếm đều uy lực tuyệt luân, căn bản không có khái niệm “Bí kiếm”.
Nhưng tu sĩ đời sau lại khác.
Thực lực của mọi người có hạn, càng không có điều kiện và tài nguyên tu hành tốt như thời đại thượng cổ, liền bắt đầu suy nghĩ dùng chiêu kiếm tạo thành lực lượng nào đó phù hợp với quy tắc của thế giới. Do đó bộc phát ra chiêu thức có uy lực lớn hơn rất nhiều so với lực lượng vốn có của bản thân.
Đây chính là căn nguyên của Bí kiếm.
Cố Thanh Sơn không rõ Bí kiếm bắt đầu xuất hiện từ niên đại nào.
Bây giờ hắn cũng không rảnh để quan tâm tới chuyện Bí kiếm.
Cái thời đại kiếm thuật này tự có chỗ huyền diệu xuất chúng, Cố Thanh Sơn ngày nào cũng đều trầm mê tu hành ở trong kiếm đạo.
Thế nhưng lúc này, hắn phải cắt đứt tu hành.
Bởi vì ngày hôm nay Hoang Vân cung chủ Tạ Cô Hồng thu hai gã đệ tử trước mặt mọi người.
Cố Thanh Sơn là đại đệ tử, phải đến quan sát, thậm chí còn phải chỉ bảo hai vị sư đệ.
Nhớ lại cảnh tượng mình bái sư bảy năm trước, Cố Thanh Sơn không nhịn được khẽ thở dài một cái.
Thân hình hắn hơi lóe lên, bay về phía hòn đảo nhỏ trong Thất Phong.
…
Đảo nhỏ Giang Tâm.
Các Phong chủ tề tụ.
Rất nhiều đệ tử Thiên cung quây vòng quanh.
Tạ Cô Hồng đứng ở giữa sân.
Hai tu sĩ thiếu niên đang quỳ đối diện hắn.
Bởi vì có biểu hiện xuất sắc từ khi vào tông tu hành tới nay, mới có thể có cơ hội thể hiện, chứng minh thực lực của mình trong thi đấu và thí luyện. Cũng vì được mọi người tán thưởng về tâm tính, cho nên hai thiếu niên này có được tư cách trở thành đệ tử của Cung chủ.
Hiện tại, nghi thức thu đồ đệ sắp bắt đầu.
Cố Thanh Sơn bấm thời gian bay tới đảo, đàng hoàng ôm quyền đứng ở trước người Tạ Cô Hồng.
Tạ Cô Hồng hỏi: “Sao lại tới trễ như thế?”
Cố Thanh Sơn giải thích: “Vừa rồi đang xem kiếm điển, có điều đã đến giờ tốt nên con không dám chậm trễ.”
Tạ Cô Hồng bèn gật đầu, không hỏi nữa.
Hắn đã biết lòng si mê học kiếm của Cố Thanh Sơn.
Có đôi khi hắn rời đi lúc nào, Cố Thanh Sơn còn không nhận ra nữa.
Bên này Tạ Cô Hồng không để ý, thì một đám Phong chủ và đệ tử bên kia lại âm thầm lưu tâm.
Trong lòng mọi người đều có chút không rõ.
Bởi vì Cố Thanh Sơn là đại đệ tử, dựa theo quy củ tông môn, nghi thức thu đồ đệ lần này phải do hắn chủ trì.
Nhưng mà hắn thiếu chút nữa lại tới trễ.
Hắn còn đang xem kiếm điển!
Đám Phong chủ âm thầm cau mày, đám đệ tử của các núi khác thì không cam lòng.
“Đã xong, bây giờ bắt đầu đi!”
Tạ Cô Hồng phân phó.
Cố Thanh Sơn đi tới, bắt đầu tuyên đọc xuất thân của hai vị đệ tử, lịch duyệt, thành tích đạt được.
Hắn vừa đọc câu này, vừa quan sát hai gã đệ tử đang quỳ dưới đất.
Hoàng Chiến.
Thẩm Ương.
Không có Triệu Khoan.
Xem ra mình đã thay thế vị trí của Triệu Khoan.
Nghi lễ tiến hành tuần tự.
Cố Thanh Sơn tuyên đọc xong, liền có đệ tử kiệt xuất của các núi tiến tới giới thiệu trước mặt chư vị Phong chủ.
Sau khi đạt được sự cho phép của mấy vị Phong chủ, Phong chủ tỏ ý khen ngợi phẩm đức hạnh kiểm của hai người, sau đó mới bẩm báo với Hoang Vân cung chủ.
Cung chủ nghe bẩm báo, liền chính miệng hỏi ý Hoàng Chiến và Thẩm Ương.
Hai người dĩ nhiên là biểu đạt ý nguyện bái sư của mình, cuối cùng Cung chủ đồng ý thu hai người làm đệ tử, đại đệ tử phụ trách nghi thức tông môn Cố Thanh Sơn lấy ra thẻ ngọc truyền thừa của tông môn, bắt đầu ghi chép việc Cung chủ thu đồ đệ.