Dương Tuấn Thiên cười cợt: “Cô Lâm, cô cũng đừng có giả vờ nữa, ai mà không biết cô thích Giang Nghĩa chứ. Tôi khuyên cô nên biết thân biết phận đi, Giang Nghĩa đã là người đã có gia đình, cô lại dây dưa với người ta như vậy là không thích hợp đâu?”
“Anh!”
Lâm Mộng Vân đã lớn tới chừng này, chưa có khi nào mà cô ta cảm thấy tức giận như hiện tại.
Muốn phản bác thì lại không biết phải nói như thế nào.
Trong lúc giằng co, Giang Nghĩa đã đặt chìa khóa xe Ferrari 458 trên mui xe, thản nhiên nói: “Muốn tôi rời khỏi đội xe à, ok thôi, chìa khóa ở đây này, tạm biệt.”
Không nói thêm một chữ nào, Giang Nghĩa xoay người rời đi.
“Đại ca à.”
Điền Kê lo lắng muốn chết đi được, vừa định đuổi theo thì Dương Tuấn Thiên liền lên tiếng: “Điền Kê, nếu như cậu dám đuổi theo, vậy thì cậu cũng bị loại khỏi đội xe.”
Điền Kê nghiến răng: “Thay vì làm việc với một tên cặn bã như anh, còn không bằng thoải mái rời đi, ông đây mặc kệ.”
Anh ta cũng đặt chìa khóa lên mui xe rồi chạy chậm đuổi kịp bước chân của Giang Nghĩa.
Trong cùng một ngày, Giang Nghĩa và Điền Kê bị đội xe loại trừ, bây giờ toàn bộ đội xe không có người nào dám đối đầu với Dương Tuấn Thiên.
Dương Tuấn Thiên vui phát điên.
“Hừ, muốn đấu với tao à, bọn mày cũng xứng?”
“Đi lấy chìa khóa lại đây.”
Ngay lập tức có đội viên đi qua lấy hai chìa khóa xe.