Diên chưa kịp nói xong thì Hứa Trúc Linh đã ngắt lời: “Cậu vốn không cần đến đây, bởi vì sẽ không có ai chào đón cậu.
Kính xin cậu hãy thức thời, đừng nên làm hỏng chuyện tốt như vậy!”
“Nói cũng đúng, tôi vốn không nên tới đây. Vậy thì phiên cô thay tôi nói với cô ta, bảo cô ta hãy bảo trọng. E rằng trong tương lai…”
Không có duyên phận gặp lại.
Cậu ấy không nói hết câu, chỉ hơi mấp máy môi.
Câu nói kế tiếp cũng không nói ra ngoài.
Cậu ấy quay người trở lại xe, cặp kính râm che khuất ánh sáng trong mắt, không ai có thể nhìn thấy trong đôi mắt ấy hơi hơi loé lên ánh nước.
Cửa sổ đóng lại và xe bắt đầu chuyển động.
Hứa Trúc Linh nhặt cục đá dưới đất lên, hung ác ném mạnh tới, trùng hợp ném trúng vào kính chắn gió.
Tảng đá rất nặng, nện lên kính chắn gió phát ra âm thanh hố nhỏ.
Diên nhìn nơi đó một cái thật sâu, nếu mình không kịp đóng cửa lại thì có phải hòn đá này sẽ nện thẳng vào đầu mình hay không?
“Cậu tư…”
Laura phẫn nộ thay cho cậu ấy.
“Đi thôi” Diên thản nhiên nói.
Xe đi xa. Laura tức giận nói: “Cậu tư, tại sao anh không nói cho cô ấy biết thật ra gần đây anh mới biết được thân phận của cậu hai? Đến tận lúc đó mới biết những chuyện bà chủ làm trong bóng tối. Anh cũng muốn cứu cậu hai nhưng không còn cách nào khác…”
Laura còn chưa nới xong đã bị đã bị Diên cắt ngang.
“Kết quả đã như vậy, còn có ai sẽ nhìn lại quá trình nữa chứ? Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa” “Được rồi. Vậy bây giờ chúng ta trở về nhà cũ hay sao ạ?
Cậu hai… Ngày mai cậu hai sẽ kết hôn. Hôm nay phải trở về gặp mặt ông chủ và bà chủ””
“Không trở về” Đôi mắt của Diên nhập nhoè.
Đây là điều duy nhất cậu ấy có thể làm cho .Josh vào lúc này.
Josh quay trở lại Kettering. Cô ta đã lấy dấu vân tay để vào phòng làm việc của Diên từ trước. Lúc này tuỳ tiện tìm một cái cớ để đuổi người giúp việc ra ngoài, rồi bước vào phòng làm việc.