Tiết Khải nghiến răng, mặt đỏ bừng lên, bước lùi về sau hai bước, sợ rằng Tiết Phương Dương lại ngửi thấy mùi kỳ lạ nào khác nữa.
“Ba, con nghe nói rằng nhà họ Long gặp khó khăn, tổn thất nghiêm trọng. Tập đoàn Linh Long được bày binh bố trận nhiều năm, bị người ta tận diệt rồi sao?”
Anh ta vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Con lần này trở về, chính là để theo dõi những thứ này!”
Con ngươi của Tiết Phương Dương đột nhiên co rút lại “Ai nói với con vậy?”.
Tin tức này, truyền ra từ tầng lớp thượng lưu dòng dõi danh giá quyền thế Phương Bắc, nhưng người bình thường căn bản là không có đủ tư cách để được biết.
Mà Tiết Khải ở nước ngoài xa xôi, cũng không có người nào có thể chủ động nói loại chuyện này với anh ta.
“Con vô tình mà biết được thôi” Tiết Khải mập mờ nói: “Điều này cũng không quan trọng, bố, bố nhất định là biết rõ hơn con, Tập đoàn Linh Long này lợi hại đến bao nhiêu mà, lại có thể bị người ta làm cho sụp đổ, còn bị cái người gọi là Giang Ninh, cướp đi hết thành quả”
“Nếu như nhà họ Tiết có thể cướp đoạt lấy nó, vậy đối với sức mạnh của chúng ta, chắc chắn là một sự bổ sung cực đại, như con hổ mọc thêm đôi cánh!”
Tiết Phương Dương cười khẩy một tiếng.
Ông ta nhìn Tiết Khải, bỗng nhiên hiểu ra, đứa trẻ này tại sao lại đột ngột từ nước ngoài quay về, hóa ra là nhằm vào.
Tập đoàn Linh Long đã phá sản này.
Trên thực tế, ông ta đã nhăm nhe vào sớm hơn cả Tiết Khải!
Không những là ông ta, chỉ sợ rằng nhà họ Bàng, cũng đang nhắm vào rồi?
“Chuyện không hề đơn giản như con nghĩ đâu” Tiết Phương Dương nói: “Tập đoàn Linh Long này, càng không phải giống những gì con nghĩ, cho nên đừng tùy tiện động tay vào, bởi vì…” Lời của ông ta còn chưa nói xong, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm gắt gao vào Tiết Khải.
Con ngươi uy nghiêm đáng sợ, nhìn Tiết Khải một hồi đây căng thẳng.
“Bố, bố nhìn con như thế này làm gì vậy?”
“Con đi đến nhà họ Giang, có phải là cho rằng, Giang Ninh đó, là người của nhà họ Giang?”