“Anh Giang Nghĩa, tối ngày hôm qua anh phong lưu quá nhỉ.”
Có thể cảm nhận được vẻ châm chọc trong giọng nói của Lâm Mộng Vân rất rõ ràng.
Giang Nghĩa bất đắc dĩ cười cười, dùng tay che đi vết hôn ở trên cổ: “Đây là do vợ tôi đùa giỡn với tôi, đừng có nghĩ nhiều.”
Vợ à?
Giang Nghĩa đã kết hôn rồi?
Lâm Mộng Vân lập tức hóa đá, còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, một người đàn ông xuất sắc như Giang Nghĩa không biết là có bao nhiêu cô gái nhìn chằm chằm, đợi đến lúc mình ra tay thì đồ ăn đã nguội rồi.
Ba người đang nói chuyện với nhau, Dương Tuấn Thiên ở bên kia dẫn theo các đội viên đi tới.
Nhìn khí thế hung hãn của bọn họ, tuyệt đối không có ý tốt.
Điền Kê nhắc nhở: “Anh à, cẩn thận nha, cái tên súc sinh Dương Tuấn Thiên đó rất xấu xa, anh ta đã bất mãn với anh từ lâu rồi, không biết lại đang suy nghĩ kế hoạch xấu xa gì để hãm hại anh.”
Dương Tuấn Thiên nghe thấy lời nói này rất rõ ràng.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Điền Kê, ăn nói kiểu gì vậy hả, tôi là đội trưởng của cậu đó có biết không?”
Điền Kê hứ lại.
“Đội trưởng cái quỷ gì, cái tên rác rưởi nhà anh cần kỹ thuật không có kỹ thuật, cần nhân phẩm không có nhân phẩm.”
“Theo như tôi thấy thì Giang Nghĩa mới xứng đáng với vị trí đội trưởng.”
Trong nháy mắt, Dương Tuấn Thiên liền trở mặt: “Làm càn! Cậu phản rồi! Điền Kê, dựa vào cậu mà cũng dám nói chuyện với tôi như thế à? Cút đi chùi bồn cầu cho tôi.”
Điền Kê nghiến răng trừng mắt.
“Sao vậy, cậu muốn nếm thử hậu quả của việc chống lại mệnh lệnh à?”