– Không sao, tôi quen rồi !
Dạ Phong nhíu mày “giọng nói này…”
Liễu Hiên cũng kinh ngạc “sao anh ta lại đến được đây chứ !”
‘Tiểu Hiên…là em thật sao ?’
Nhìn Liễu Hiên với dung nhan bị hủy hoại và đôi chân tàn phế, khiến cho lòng Dạ Phong vô cùng thương xót “kiểu này mà Doãn Lục Lang biết được thì hẳn sẽ rất đau lòng”.
Liễu Hiên không phủ nhận và cũng không lên tiếng !
‘Tiểu Hiên, tên khốn Lục Lang đã ngày đêm tìm kiếm em, nhưng không có chút tăm hơi gì của em…cậu ta như chết cả linh hồn’.
Liễu Hiên mỉm cười “giờ tôi đã thành ra thế này rồi !”
Dạ Phong thấy lòng mình thương xót lắm, một người phụ nữ xinh đẹp đến nhường nào, mà giờ lại không thể nhìn ra được hình người, hẳn là cô ấy rất đau lòng.
‘Tiểu Hiên, hay là em ra nước ngoài chữa trị đi có được không ?’
– Không cần đâu.
‘Nhưng em có nghĩ rằng một khi Doãn Lục Lang biết được em ra thế này thì chắc hẳn sẽ rất đau lòng.
– Em không thể làm khác hơn, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên vậy !
Liễu Hiên nhìn về phía những bông hoa dại mọc lên từng cụm, lòng u buồn nhìn đến say sưa.
‘Tiểu Hiên !’
– Anh về đi, đừng nói với ai là em ở đây.
‘Nghe anh đi em, hãy trở về !’
– Với cái bộ dạng này của e sao ?
‘Tiểu Hiên, để anh đưa em ra nước ngoài…được không em ? Ngọc Quý đang tu nghiệp tại Âu Châu, anh đưa em đến gặp cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ có cách’.
– Đừng bận tâm đến em, việc anh đang làm là phải giúp Lục Lang…kế thừa Doãn gia là tâm nguyện cuối cùng của ba anh ấy. Em suy nghĩ kỹ rồi, bằng mọi giá phải giúp đỡ Lục Lang trở thành người thừa kế của Doãn gia.
‘Hôm nay là ngày luật sư đến Doãn gia tuyên bố di chúc !’
– Em biết rồi, giờ anh hãy quay về kề vai sát cánh cùng với Lục Lang.
‘Nhưng em ra thế này, anh lại không yên tâm rời đi !’
– Em sẽ không sao, từ lúc mới bắt đầu…em đã tập chấp nhận sự thật, em sẽ cố gắng hết sức để vượt qua khó khăn này. Em có thể tự đến Châu Âu tìm bác sĩ Bàng.
‘Anh sẽ chuẩn bị thủ tục giúp em !’
– Được, nhưng để sau hẳn nói. Giờ anh phải nhanh chóng quay trở lại bên cạnh Lục Lang. Những gì quan trọng nhất, em cũng gửi trong tủ két tại ngân hàng INDUS.
Liễu Hiên lấy chiếc chìa khoá từ trên cổ của mình xuống và đưa đến cho Dạ Phong “mật mã là ngày sinh của Lục Lang”.
‘Vậy em hãy đợi anh quay lại đưa em đến Âu Châu gặp mặt Ngọc Quý’.
– Được ! Đừng để Lục Lang đến tìm em.
‘Anh biết rồi, trước khi em vẫn chưa hồi phục, anh tuyệt đối không để cậu ấy gặp em’.