—–
Bên này hai mẹ con đang an tĩnh và yên bình, hai cha con bên kia là một khung cảnh hoàn toàn trái ngược.
Tiểu hoàng tử cũng giống như muội muội của hắn, đây là lần đầu được đưa ra ngoài. Tuy rằng đôi mắt hắn cũng không ngừng hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhưng đôi tay và hai chân cũng không nghĩ ngơi, hết lấy tay đấm rồi lại lấy chân đá, tựa hồ muốn từ trong lòng phụ thân nhảy ra ngoài。
Hoàng Đế bị nó đá vài cái, thầm hít sâu một hơi, hịu đựng nó. Ai bảo nó là nhi tử của mình? Nếu bây giờ hắn mà ra tay đánh nó, khẳng định Mạn mạn sẽ không để ý đến hắn nữa.
Bà vú tiến lên nhỏ giọng đề nghị: “Hoàng thượng, hay để nô tỳ ôm tiểu hoàng tử đi.”
“Không cần.” Hoàng Đế không tin không trị được, tiểu hoàng tử chỉ vừa đầy hai tháng tuổi, chẳng lẽ hắn không làm gì được nó? Nếu như thế, thì làm sao sau này hắn có thể dạy dỗ nó?
Vì thế, hắn vẫn bế tiểu hoàng tử, bị nó đá trên cả một đoạn đường từ Tê Phượng Cung đến Sùng Đức điện。
Vừa bước vào chính điện, Hoàng đế đã khẽ thở phào nhẹ nhõm, đang định giao hoàng tử cho bà vú, liền thấy hoàng tử há miệng, đôi mắt nhíu lại, lớn giọng khóc oà lên.
Hoàng đế bị nó làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa đã ném cả người và tả lót đi, vội đưa tiểu hoàng tử cho bà vú như ném một củ khoai nóng: “Sao lại thế này, có phải nó đói bụng rồi không?”
Bà vú ôm sang một bên nhẹ ngàng vỗ về, rồi cẩn thận kiểm tra. Không phải đói, cũng không phải muốn đi tiểu tiện, cứ như thế mà khóc ầm lên không ngừng, bà vú lo lắng đến nổi mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Hoàng tử khóc đến mặt mũ đỏ bừng, cuối cùng Hoàng Đế cũng thấy đau lòng, bế nó vào lòng, động tác đặc biệt vụng về, nhỏ giọng nói: “Đừng khóc, lát nữa ta sẽ đưa con về với mẫu hậu.”
Tiểu Hoàng tử không có lấy một chút cảm kích, vẫn cứ oà khóc đến kinh thiên động địa.
Hoàng Đế không biết phải nói gì, khẽ cắn răng, uy hiếp nói: “Còn khóc nữa thì phụ hoàng đánh vào mông con bây giờ.”
Nếu như những lời này được nói vào hai năm sau thì có lẽ chúng sẽ có tác dụng, nhưng đối với một đứa trẻ mới hai tháng tuổi thì tất nhiên sẽ không hữu hiệu chút nào.
Tiểu Hoàng tử chỉ lo khóc lóc, Hoàng đế bị tiếng khóc ấy làm choáng váng cả đầu óc.
Bỗng dưng Đức công công linh quang chợt sáng, vội nói “Bệ hạ, nô tài thấy dường như từ sau khi vào Sùng Đức điện Hoàng tử mới bắt đầu khóc, chẳng lẽ hoàng tử còn muốn đi ra bên ngoài?”
Hoàng Đế cau mày: “Phải không?”
Mặc dù hắn không biết chuyện này căn cứ vào đâu, nhưng dù sao hiện tại chính hắn cũng cảm thấy bất lực, liền bế tiểu Hoàng tử bước vài bước đi ra khỏi điện.
Vừa nhìn thấy bầu trời bên ngoài, tiếng khóc của Tiểu Hoàng tử đột nhiên im bặt, đôi mắt vẫn còn đọng nước mắt mở to, đảo qua đảo lại nhìn xung quanh.
Hoàng đế cùng người hầu khẽ thở phào, bây giờ hắn mới phát hiện y phục bên trong long bào đã bị mồ hôi thấm ướt.
Hắn nhịn không được, cách một lớp tã lót, vỗ nhẹ lên mông nhi tử: “Thật là ranh ma.”
Đức công công nói thêm: “Nếu bệ hạ bận rộn, cứ để nô tài bế tiểu Hoàng tử đi dạo ở bên ngoài.”
Hoàng Đế nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn tiểu Hoàng tử, lắc đầu: “Không cần, trẫm tự đưa đi.”
Thành thật mà nói, con trai hắn tuy có chút ầm ĩ, nhưng cảm giác mềm mại khi ôm vào lòng, đúng là không tệ.
Hắn bỏ một tay ra, nhìn vào cái má phúng phính của tiểu hoàng tử rồi đưa tay lên véo một cái. Âm thầm gật đầu, quả nhiên, xúc cảm cũng không tệ. Hắn đã muốn làm chuyện này từ lâu, nhưng vì Mạn Mạn lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nó, khiến hắn không dễ xuống tay.
Đức công công đang cúi đầu,đương nhiên không phát hiện hành động vừa rồi của hắn.
Trẻ nhỏ thường hay ngủ nhiều,hắn vừa đưa con trai đi dạo hai vòng, nó đã ngủ thiếp đi.
Hắn véo má nó thêm một cái nữa rồi mới giao cho bà vú.
Buổi chiều, Hoàng Đế ngồi phê chuẩn tấu chương. Tiểu hoàng tử nằm một bên, ngủ thiếp đi trên chiếc giường nệm tạm thời được dọn đến thiên điện.
Hoàng Đế phê chuẩn xong một tấu chương, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, lại phê chuẩn thêm một tấu chương nữa, rồi lại ngẩng đầu liếc nhìn một lần nữa. Càng nhìn càng thấy tiểu Hoàng tử quả thật giống hắn, xem lông mày này, cái mũi này, như được khắc ra từ chung một khuôn với hắn, đúng là con trai của hắn.
Hắn còn đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên một tiếng khóc vang lên tựa như muốn lật tung cả nóc nhà lên, tiểu Hoàng tử tỉnh dậy.
Hoàng Đế yên lăng cúi đầu, nuốt hết những lời vừa mới nói vào bụng.
Bà vú vội đi vào, dỗ nó nín rồi cho ăn, ăn xong tiểu Hoàng tử lại muốn được bế lay trái lay phải, khiến nó vui vẻ mới chịu cam tâm tình nguyện nằm yên không làm ầm ĩ.
Đợi đến khi tiểu Hoàng tử an tĩnh trở lại, mới nói “Tất cả lui xuống đi.”
“Vâng.” Bà vú cẩn thận lui ra.
Hoàng Đế đứng dậy, đi đến bên giường đệm, hơi cúi đầu nhìn nhi tử của mình.
Tiểu Hoàng tử nằm đó cũng mở to mắt nhìn hắn.
Bỗng nhiên Hoàng Đế vươn tay, chọc chọc lên khuôn mặt nó: “Nhìn cái gì, tiểu tử thối.”
Tiểu Hoàng tử đá đá cái chân nhỏ, ngậm ngón tay nhỏ vào trong miệng.
Cánh tay nhỏ của tiểu Hoàng tử lộ ra ngoài sau ống tay áo, cánh tay mập mạp như được ghép lại từ ba đoạn củ sen, bàn tay nhỏ năm ngón mũn mĩm thịt. Nó tham lam, một bàn tay nhét vào miệng chưa đủ, bàn tay kia cũng đưa đến góp vui, hai miếng thịt trắng trẻo béo ú và ngón tay bị tiểu Hoàng tử gặm đến ướt dầm dề.
Hoàng đế nhìn nhìn, bổng dưng thấy có chút đói bụng.
Hắn ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn chằm chằm đôi tay ú nu của nhi tử: “Ăn ngon lắm sao?”
Tiểu hoàng tử không để ý đến hắn, tiếp tục vui vẻ gặm.
Hoàng Đế cảm thấy tay chợt ngứa ngáy, răng cũng thế, hắn muốn nắm lấy bàn tay nhỏ kia xoa bóp, gặm một cái, xem nó có thực sự ngon như thịt hay không.
Hắn đành thương lượng với nó: “Cho phụ hoàng cắn một ngụm đi.”
“…”
“Con không nói lời nào nghĩa là đã đồng ý với phụ hoàng rồi đó.”
“…”
“Ta nói trước, đây là lời hứa giữa nam nhân với nam nhân, không được lấy chuyện này đi tố cáo với mẫu hậu.”
“…”
Hoàng Đế tự nhận mình đã thương lượng xong chuyện này, hắn cương quyết lôi bàn tay đang ngậm trong miệng của đứa nhỏ ra, dùng long bào lau đi nước miếng trên đó, tỉ mỉ xữ lý, rồi cảm nhận xúc cảm. Sau đó, tìm đến chỗ có nhiều thịt nhất, cắn một ngụm xuống.
“Oa–!!!!”