Hoắc Vân Thâm run rẩy bám lấy cô, khớp hàm cắn đến nhức mỏi.
Sau khi Hoắc Lâm Xuyên mai danh ẩn tích, kỳ thi đại học cũng đang đến gần, không khí trong trường học càng thêm khẩn trương, mọi người đều nói về nguyện vọng và tương lai. Vân Khanh là người duy nhất không bị hỏi sẽ đi đâu, bởi ai cũng rõ cô là người đứng đầu, tuyệt đối phải đến đại học Bắc Kinh tốt nhất.
Nhưng thật ra Trình Điềm cảm thấy có điểm nguy hiểm, vào lúc nghỉ giữa giờ đi mua đồ ăn vặt cùng Vân Khanh, nhân cơ hội hỏi cô: “Cậu nói thật đi, rốt cuộc chuẩn bị thi ở đâu?”
Vân Khanh khẽ nói: “Hải Thành.”
Trình Điềm mang vẻ mặt quả nhiên như thế, lay cô: “Cậu tỉnh táo chút đi, Hải Thành có trường nổi tiếng thì so ra vẫn kém Bắc Kinh một ít, cậu tội gì chứ? Đừng nói với tớ là vì đại ma đầu! Cậu đương nhiên phải đi Bắc Kinh a —”
Trong bóng râm cách đó mấy mét, Hoắc Vân Thâm đang cầm đồ ăn nhẹ và đồ uống yêu thích của Khanh Khanh, nghe được một câu cuối cùng, bước chân chạy về phía cô chợt dừng lại.
Đây là con đường mòn, ít người qua lại.
Mỗi lần anh tới tìm Khanh Khanh, đều thích chọn nơi này, miễn cho bị quá nhiều người nhìn thấy, không tốt cho cô.
Niềm vui hôm nay gặp được cô, vì một câu này mà bị đóng băng lại.
Liên quan tới nguyện vọng thi đại học, anh hết sức né tránh, chưa bao giờ dám hỏi Khanh Khanh, sợ nhận được một đáp án anh không thể tiếp thu, hiện tại…
Vân Khanh không nói chuyện, đối với Trình Điềm là âm thầm đồng tình.
Trình Điềm thở dài, tận tình khuyên bảo: “Cậu có thể yêu đương với đại ma đầu, đã xem như là đại phát từ bi rồi mà! Chẳng lẽ còn muốn cho anh ta cả đời? Vân Khanh cậu tỉnh lại đi, cậu có điều kiện tốt như vậy, về sau lên đại học, sẽ có bao nhiêu thanh niên tài tuấn xứng đôi theo đuổi cậu, đến lúc đó chắc chắn cậu muốn chọn đến hoa mắt, thế mới biết hiện tại ‘quay cuồng’ như thế nào!”
Không đợi Vân Khanh nói chuyện, cô nàng cướp lời khuyên: “Cậu nhìn trường chúng ta đi, vài đôi đã chia tay, mọi người đều rất tỉnh táo, hiểu cuộc sống sau này của họ không giống nhau, sớm chia tay sớm giải thoát —”
Vân Khanh có rất nhiều phản bác nói tới bên miệng rồi, bỗng nhiên giật mình.
Khó trách a…
Sau khi Hoắc Lâm Xuyên biến mất, trạng thái của Vân Thâm rõ ràng dần dần cải thiện và trở lại như trước, nhưng theo kỳ thi đại học tới gần, anh lại trở nên tối tăm trầm mặc, cả người đều gầy đi.
Hóa ra là do chuyện này.
Anh còn nghĩ sớm hơn cô, mỗi ngày mỗi đêm, đều đang lo lắng cô sẽ rời xa anh.
Vân Khanh hiểu được, trong lòng khó chịu co rút thành một đoàn.
Nhưng những gì Hoắc Vân Thâm nhìn thấy, lại là Khanh Khanh không nói một lời, cam chịu trước Trình Điềm.
Sức lực cả người anh rút cạn, từng bước đi về hướng ngược lại, thần kinh yếu ớt bị hai chữ “chia tay” lặp lại nghiền nát, trái tim như bị băm ra từng mảnh, trong cổ họng nồng nặc mùi máu tanh.
Nếu Khanh Khanh nói chia tay với anh, anh không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Anh tình nguyện lừa chính mình.
Vân Khanh trở về sau khi mua đồ ăn vặt xong, trước khi học không nhịn được mà gọi điện thoại cho Hoắc Vân Thâm, muốn nghe giọng anh, định buổi tối tan học sẽ đến căn nhà nhỏ dỗ dành anh thật tốt, cho anh thảnh thơi.
Nhưng Hoắc Vân Thâm nói: “Khanh Khanh, mấy ngày nay công việc của anh rất bận, em cũng ôn tập tốt đi, đừng bị ảnh hưởng, có thời gian anh sẽ tìm em.”
Vân Khanh hơi mất mát: “Em còn có chuyện muốn nói với anh…”
Trên người Hoắc Vân Thâm rét run, sợ Khanh Khanh chia tay sớm như vậy, ở đầu kia điện thoại, anh nhéo bàn tay mình ra vết máu mới duy trì được bình tĩnh nói: “Thật sự rất bận, tạm thời không rảnh để ý tới, chờ lần sau gặp mặt rồi nói.”
Anh có thể nhịn, chịu đựng không gặp, trộm đi nhìn cô, cũng không muốn mất cô.
Cho đến đêm trước kỳ thi đại học, không một đêm nào Hoắc Vân Thâm ngủ hoàn chỉnh, ngày nào cũng âm thầm đến Ninh Hoa nhìn Vân Khanh từ xa, có khi để nhìn thấy cô nhiều hơn, anh còn trốn vài buổi học, như một tác phẩm điêu khắc lạnh lùng trầm mặc.
Buổi tối trước kỳ thi đại học, Vân Khanh không thể nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho anh: “Hoắc Vân Thâm, có phải anh mặc kệ em không! Em ở dưới tầng!”
Hoắc Vân Thâm loạng choạng lao xuống tầng, ôm lấy cô, siết đến xương cốt phát đau.
Vân Khanh oán hận véo anh: “Thi xong đến đón em, em có chuyện cần phải nói với anh, anh chờ xem em phạt anh thế nào!”
Ngày kết thúc kỳ thi, hoàng hôn xán lạn, trên đường đều là tiếng học sinh hoan hô giải phóng, chỉ có Hoắc Vân Thâm đứng dưới một thân cây, đôi mắt chìm trong tĩnh mịch.
Vân Khanh đợi đám người tan hết rồi mới ra, nói với Hoắc Vân Thâm: “Em làm bài thi rất tốt.”
Giọng anh kiềm chế: “Anh biết.”
“Hiện tại có thể cho em nói hết lời muốn nói không?”
Ngón tay Hoắc Vân Thâm lạnh băng, xoay người đi phía trước, bước chân máy móc đông cứng.
Chia tay…
Hẳn là cô nên trực tiếp giết anh, chứ đừng nói ra hai chữ này.
Trên con phố dài, đâu đâu cũng có tiếng cười nói vui vẻ, chỉ có sắc mặt anh trắng bệch, lung lay sắp đổ.
Vân Khanh vừa tức vừa đau lòng, đuổi theo níu anh lại, kéo anh đến bên một bóng cây, đẩy lên thân cây, nâng đầu nhỏ hung hăng cảnh cáo: “Dù em có thi được hay không, em đều học đại học ở Hải Thành, bám anh không buông, nếu anh còn dám trốn tránh em, ngày đầu tiên khai giảng em sẽ đi quen thật nhiều học trưởng —”
Hoắc Vân Thâm lập tức nắm lấy cổ tay cô: “Không phải… chia tay.”
Vân Khanh đỏ bừng mặt.
Thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện này!
Hoắc Vân Thâm kéo cô vào trong lòng, cắn mạnh vào đôi môi đang khép mở của cô.
Không chia tay.
Không có học trưởng gì.
Khanh Khanh chỉ cần anh!
Lỗ tai Vân Khanh nóng như lửa đốt, hô hấp dồn dập tủi thân nói: “Đối với bản thân anh đánh giá không chân thực như vậy à? Anh không biết, với em mà nói Hoắc Vân Thâm tốt nhất đáng giá nhất?!”
Hoắc Vân Thâm không khỏi chôn đầu vào cổ cô, rầu rĩ cứu vớt mặt mũi đã mất sạch: “… Em cũng có thể thi ở Bắc Kinh, còn muốn anh là được.”
Anh bị giam cầm, không ra được Hải Thành, không thể đuổi theo cô, cho nên mới vô cùng thống khổ.
Vân Khanh nghiêng đầu: “Thật sự? Tình nguyện để em cách xa anh như vậy?”
Hoắc Vân Thâm cắn răng, gân cánh tay căng cứng.
Vân Khanh không đành lòng chọc anh, dựa vào trước ngực anh nhỏ nhẹ nói: “Đâu cũng không đi, em thích đại học ở Hải Thành, Hoắc Vân Thâm ở Hải Thành, em luyến tiếc.”
Sau khai giảng tháng chín, Hoắc Vân Thâm rời khỏi căn phòng đang ở, thuê một căn phòng lớn hơn gần trường đại học, chuẩn bị kỹ càng mà không nói với Khanh Khanh, rồi đến cổng trường đón cô.
Vân Khanh mặc một chiếc váy màu trắng gạo, đón gió chạy nhanh về phía anh, tất cả những đốm sáng lộng lẫy ngày hôm đó đều chiếu thẳng lên người cô.
Hoắc Vân Thâm nắm lấy tay cô, che giấu khẩn trương, thấp giọng nói: “Khanh Khanh, anh lại thuê nhà, cách trường học rất gần, thỉnh thoảng em… có thể đến đó một hai ngày.”
Giữ cô qua đêm, anh biết có ý nghĩa gì.
Nhưng anh đã sớm không nhẫn nại được.
Vân Khanh cong con mắt, vẫy vẫy tay: “Anh thấp một chút.”
Hoắc Vân Thâm cúi người.
Cô ghé sát vào tai anh, dịu dàng nói: “Một hai ngày không đủ, em có thể xin ở lâu được không, lần này… chỉ chuẩn bị một giường lớn là đủ rồi.”