“Không… cháu không muốn.”1
– Ra là vậy…
Zane chỉ gật nhẹ đầu, hạ thấp người xuống còn cầm ống tiêm trước mặt Kaylin. Cô sợ hãi luống cuống đến mức mất kiểm soát mà dùng sức đẩy mạnh Zane ra.
Chỉ vừa mới hành động, Kaylin lập tức biết được việc làm tai hại của mình. Cô thu người cố ôm lấy chân của của mình. Từng bước Zane đi đến càng khiến tim cô đập nhanh hơn.
Đôi mắt anh khi nhìn cô lúc này thật sự là vô cùng đáng sợ, có thể nói là muốn bóp chết cô luôn vậy. Nhìn Kaylin sợ hãi co run người, khóe môi anh nhếch nhẹ mà còn gẩy nhẹ ống tiêm làm Kaylin rùng mình theo.
Đến khi vừa chạm đến gần chân, Kaylin lập tức nắm lấy cổ tay anh lại ngay. Lúc này nước mắt, nước mũi cô sụt sùi nhìn thảm hại làm sao. Đúng hơn thì Kaylin lúc này giống như đang cố để bảo vệ nốt hi vọng sống của mình vậy.
“Cháu không đi nữa mà… Phải làm sao thì Ngài mới tin cháu? Cháu không đi nữa, sẽ không đi. Sẽ ở đây mãi mãi mà…”
“Xin đừng làm vậy với cháu… Cháu sẽ ở đây trả đủ nợ cho Ngài…”
Nhìn từ ánh mắt cho tới hành động khi giao tiếp của Kaylin cứ rối loạn cả lên vì cô đang sợ Zane sẽ hành động khi cô buông tay khỏi tay anh.
Trước sự cầu xin thảm hại như vậy, Zane lại hất bỏ tay làm Kaylin ngã về một hướng. Cô cố gắng chống tay ngồi dậy ngay. Chỉ vừa thấy Zane đưa tay khóa chặt cả người cô trong lòng anh làm cô sợ chết khϊếp lên được. Bây giờ thì cô cũng chẳng biết là đúng sai, chỉ là phản xạ tự nhiên của con người khi gặp nguy hiểm. Cố gắng chống lại.
Có điều không ngờ, Zane vậy mà đưa tay lên chạm tới gương mặt của cô. Kaylin né tránh nhưng vẫn chẳng thể. Chỉ là Zane đưa tay lau nước mắt cho cô làm cô hoang mang tột độ. Cô không biết nhưng hành động của anh còn làm hai tay cô kẹp giữ lồng ngực anh và ngực của cô. Ngón tay khẽ động đậy mà mi mắt còn giật nhẹ.
Hành động tiếp theo còn khiến Kaylin sởn gai ốc hơn. Zane đưa tay vuốt mái tóc đang rối tung lên của cô. Nhìn anh vẻ mặt nhàn nhạt không rõ ý tứ làm Kaylin khó mà đoán được nội tâm anh lúc này.
– Phải rồi, cô còn phải trả nợ… – Zane gật đầu còn kéo Kaylin đến ôm cô chặt hơn làm cô không thích ứng kịp.
Cúi xuống ghé sát vào tai Kaylin, từ hơi thở và cả giọng nói đều làm cô rùng mình:
– Không chỉ là về tiền bạc, còn cả đời này. Cả việc khiến cuộc đời tôi như bây giờ, dù phải dùng cả đời này để trả thì cô cũng phải trả cho hết thì thôi.1
– Nghe rõ chưa?
Vừa dứt lời, Zane còn chạm nhẹ bờ môi lạnh của mình lên má Kaylin làm cô dụt cổ lại mà đưa tay ôm lấy má. Đầu cũng gật liên tục không dám dừng.
Phải cho tới khi Zane vứt bỏ ống tiêm xuống dưới sàn, đặt cô lên sofa khi này cô mới có cảm giác an toàn hơn.
Nhìn anh định đi làm Kaylin phản xạ kéo vạt áo của anh lại. Vừa thấy Zane quay lại đang đợi nghe lời nói từ bản thân thì Kaylin hơi lúng túng. Nghĩ một lúc cô mới dám viết lên tay anh.
“Cảm ơn Ngài.”
Chỉ là một câu nhưng đủ biết Kaylin đã cảm thấy may mắn bao nhiêu. Chỉ cần anh không hung hăng với cô thì có thế nào cũng được. Cô cũng không đòi hỏi gì từ anh cả.
– Như cô thấy đấy, tôi chẳng phải người tốt gì.
Khóe môi Zane cong lên nhìn Kaylin. Anh buông tay cô mà sải bước rất nhanh đã rời khỏi phòng. Để cho Kaylin bơ vơ một mình.
Có điều như này Kaylin cũng cảm thấy rất vui. Cô biết chứ, cô biết anh không phải người tốt đẹp gì. Từ ngay lần đầu gặp anh, khi thấy anh thoi thóp trong cả đám người chết ngổn ngang thì cô đã biết anh chẳng phải người tốt gì. Chỉ là khi đó anh là người đưa cô ra khỏi cô nhi viện, tuy rằng anh chẳng đối xử tốt với cô, nhưng cô vẫn coi anh giống như người thân của cô. Bởi vì tâm hồn của một đứa trẻ 7 tuổi khi đó chỉ đơn thuần nghĩ rằng bản thân giống như những đứa trẻ khác trong cô nhi viện, được một gia đình nào đó nhận nuôi. Nhưng mỗi ngày sống chung với Zane cũng đều là địa ngục. Kaylin biết rõ mình sẽ chẳng tìm được hơi ấm khi bên anh, chỉ là cô biết mình sẽ chẳng thể rời khỏi anh được. Vì thế mà hiện tại cô chỉ mong anh đừng ra tay với cô là được. Chỉ cần như vậy cũng là đủ rồi. Cô cũng chẳng còn hi vọng cho việc Zane sẽ nhìn nhận cô như một người thân hay dù là đối tốt với cô dù chỉ một chút. Nhưng dù sao thì chỉ cần anh như vừa nãy, không cần gì nhiều, chỉ như vậy cũng đủ để tâm hồn đang bị tổn thương sâu sắc như cô cảm thấy được yên ổn.