Gia chủ Mặc gia dùng hết sức lực xoay người lên, dùng lồng ngực nghênh đón thanh trường kiếm kia.
Mấy ngày nay khổng tước trắng bị cắt thịt lấy máu. Thêm chuyện nàng không có linh lực, nên cực kỳ suy yếu. Trong lúc nhất thời không có cách nào kéo lại gia chủ Mặc gia. Nàng sụp đổ kêu to: “Đừng mà phu quân!”
“Keng”
Trường kiếm treo lơ lửng trên không trung. truyện xuyên nhanh
Cánh tay trưởng lão Vu Vân vươn ra cứng đờ duỗi thẳng. Nhưng ông ta lại chỉ có thể duy trì động tác vừa nãy, thanh trường kiếm kia vẫn chưa hạ xuống.
Khổng tước trắng sững sờ nhìn một màn trước mặt. Nơi khóe mắt nàng không ngừng có nước mắt chảy xuống. Nàng vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần.
Gia chủ Mặc gia hao hết sức lực, cứ thế ngã xuống.
“Phu quân?!” Khổng tước trắng mở tung cánh đón được hắn. Nàng tùy ý để máu hắn dính ướt lông chim mình.
Vân Lạc Đình rút bùa ẩn thân đi đến. Cậu ném cho khổng tước trắng một bình sứ: “Đút cho hắn.”
“Đa tạ ân nhân.” Khổng tước trắng dùng móng vuốt khó khăn mở bình sứ ra. Nàng cũng không hỏi kỹ trong bình sứ có cái gì, trực tiếp đút cho hắn.
Chỉ là, người đang hôn mê nên đôi môi nhắm chặt. Khổng tước trắng gấp gáp. Nàng chỉ hận bây giờ mình không có linh lực, không thể hóa thành hình người, chỉ có đút viên đan dược đã phí sức như thế.
Cuối cùng dùng móng vuốt cứng rắn tách ra một chút, rồi nhét viên đan dược đó vào. Cũng may đan dược kia vào miệng là tan, chỉ sau chốc lát đã ăn xong một viên.
Vân Lạc Đình đi đến trước mặt trưởng lão Vu Vân. Hẳn là bây giờ trưởng lão vẫn có ý thức, chỉ là không thể cử động, cũng không thể nói chuyện.
Trưởng lão Vu Vân bại lộ trong đan điền của mình có linh lực của linh thú. Cậu có thể thao túng đạo linh lực kia để cho mình sử dụng.
Nếu ngay từ đầu trưởng lão Vu Vân đã sử dụng linh lực của linh thú để đánh cậu. Thì cậu đã không cần phải phiền phức như thế, đã có thể bắt được ông ta từ sớm.
Đôi mắt của trưởng lão Vu Vân xoay chuyển. Đáy mắt ông ta đỏ bừng lộ ra tâm trạng của chủ nhân.
Vân Lạc Đình chậm rãi nhếch môi. Cậu búng tay một cái, trưởng lão Vu Vân đột nhiên mở miệng kêu: “Ngươi là nhân tu vậy mà lại đi làm bạn với linh thú. Ngươi không cảm thấy hoảng sợ sao?!”
Sau khi thốt ra lời này, trưởng lão Vu Vân lại ngây người một lúc. Giống như ông ta cũng không nghĩ đến mình có thể mở miệng nói chuyện.
Vừa nãy chỉ mới há miệng đã cố hết sức. Ông ta có oán hận cũng chỉ có thể kêu trong lòng, không thể nói thành lời.
Vân Lạc Đình nhàn nhạt nói: “Ta không phải nhân tu. Còn nữa…… Linh thú đã hoá thành hình người với nhân tu có gì khác nhau? Ngươi coi bọn họ trở thành công cụ để ngươi tăng trưởng từ vi. Lương tâm của ngươi đã từng bất an chưa?”
Nói xong, Vân Lạc Đình lắc đầu, cậu cảm giác mình hỏi thừa.
Nghĩ đến chắc chắn là không.
Trưởng lão Vu Vân thậm chí còn cảm thấy đồ vật lấy được bằng cách hợp tác với nhà đấu giá còn ít. Ông ta còn muốn tự mình luyện đan.
Thì làm sao lương tâm của ông ta có thể bất an được cơ chứ.
Vu Vân trưởng lão hừ lạnh: “Xin hỏi tu sĩ, vì tăng tu vi mà không từ thủ đoạn, thì có gì sai chứ?”
“Ngươi đi sai đường, sao lại không biết xấu hổ coi những tu sĩ tu luyện nghiêm túc nhập lại làm một?” Vân Lạc Đình bị trưởng lão Vu Vân làm cho tức cười.
Lời nguỵ biện của ông ta thật ra có một đống.
Đang nói chuyện, Bùi Huyền Trì đi vào từ cửa, nhìn tình huống trong viện. Hắn liền đã xảy ra chuyện gì.
“Huyền Trì! Trận pháp đã được bày ra chưa?”
“Ừm.” Bùi Huyền Trì đi vào, phẩy đi vết máu trên cổ tay áo: “Chúng ta mang theo hai người kia rời khỏi nơi này trước đã.”
Vân Lạc Đình hỏi: “Thế còn Tiên Tôn Tỉnh Túc thì làm gì bây giờ?”
Đến cũng đến rồi, dứt khoát giải quyết luôn Tiên Tôn Tỉnh Túc.
Chuyện của khổng tước trắng. Nếu để hai người trưởng lão và Tiên Tôn xử lý. Vậy thì hôm nay khổng tước trắng ở trong tay trưởng lão, nói không chừng ngày mai nàng sẽ bị đưa đến chỗ Tiên Tôn. Vị trưởng lão kia xảy ra chuyện, chẳng phải rất nhanh sẽ bị người khác phát hiện.
Trưởng lão Vu Vân cụp mắt xuống, che đi đôi mắt lạnh lẽo.
Tuy rằng ta thua, nhưng các ngươi lấy đại cục làm trọng tất nhiên không dám làm ta bị thương. Chờ Tiên Tôn tìm đến, các ngươi đừng nghĩ chạy.
Một con linh thú hoá hình có tu vi hơn mình, chỗ có thể sử dụng mạnh hơn khổng tước mấy lần.
Các ngươi cứ chờ xem.
Bùi Huyền Trì nói: “Không cần lo lắng một người đã chết.”
Vân Lạc Đình nhướng mày, người chết……?
“Không phải vừa nãy ngươi đi bố trí trận pháp sao?” Vân Lạc Đình có hơi nghi ngờ.
“Ừm.” Bùi Huyền Trì nói: “Lúc đi vào đây ta thấy hai tên đệ tử dẫn theo Tiên Tôn Tỉnh Túc đi vào, liền tiện tay giải quyết.”
Để ông ta vào chỉ làm cho mèo nhỏ cảm thấy ngột ngạt. Hơn nữa lúc bố trí trận pháp hắn đã bỏ bùa ẩn thân xuống, Tiên Tôn Tỉnh Túc cũng nhìn thấy hắn.
Tránh cho Tiên Tôn Tỉnh Túc lớn tiếng ồn ào. Bùi Huyền Trì trước một bước dùng ma khí bao vây ông ta trong lĩnh vực.
Sau khi giải quyết xong mới đến.
Vân Lạc Đình không nhịn được cong mắt: “Tu vi của ngươi hình như tăng hơn lúc trước.”
Hồi trước Bùi Huyền Trì chỉ độ kiếp có một lần. Về sau lại không lặp lại nữa, hơn nữa tu vi của Ma tộc không giống tu luyện linh lực. Có đôi lúc Vân Lạc Đình không phân biệt được Bùi Huyền Trì có tu vi gì.
Nhưng bây giờ, có thể yên lặng giải quyết xong Tiên Tôn. Nói vậy tu vi của hắn cao hơn Tiên Tôn rất nhiều, mới có thể làm được như thế.
Bùi Huyền Trì lắc đầu, hắn và Vân Lạc Đình tu luyện công pháp song tu. Mặc dù không thể giống Vân Lạc Đình trực tiếp thao túng linh lực của linh thú trong người Tiên Tôn Tỉnh Túc. Nhưng vẫn sẽ có ảnh hưởng đến Tiên Tôn Tỉnh Túc.
Thêm chuyện Tiên Tôn Tỉnh Túc khinh địch, lại bị hắn dùng ma khí bao vây trong lĩnh vực, mới có thể giải quyết nhẹ nhàng như thế.
Bùi Huyền Trì nói: “Nhờ có ngươi giúp ta.”
“Ta?” Vân Lạc Đình sửng sốt: “Ta……”
Giọng cậu dần dần nhỏ xuống. Giống như cậu ý thức được mình đã làm cái gì.
Giúp Bùi Huyền Trì tăng tu vi, là cái gì?
Còn có thể là cái gì nữa?!
Vân Lạc Đình ho nhẹ. Cậu xụ mặt nghiêm túc muốn nói gì đó. Nhưng khi cậu đối mặt với đôi mắt đong đầy ý cười của Bùi Huyền Trì. Cậu chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, cái gì cũng không nói nên lời.
Bùi Huyền Trì biết được da mặt cậu mỏng, liền không trêu cậu nữa. Hắn giơ tay lên xoa đầu mèo nhỏ: “Vất vả rồi, ngươi đi xem linh thú bên kia đi, cái này giao cho ta.”
“Ừm.”
Vân Lạc Đình đi đến bên cạnh khổng tước trắng, đan dược vừa nãy cậu đưa đã nổi lên tác dụng. Gương mặt của gia chủ Mặc gia đã có chuyển biến tốt đẹp, không còn trắng bệch như vừa nãy nữa.
Vân Lạc Đình hỏi: “Còn đi được không? Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.”
Dù sao cũng đang trong tông môn của người ta. Đèn hồn của trưởng lão và Tiên Tôn liên tiếp xảy ra chuyện. Hẳn là đã có đệ tử trông coi phát hiện ra. Trước khi sự tình tuyên bố ra, bọn họ nên rời khỏi nơi này trước.
Khổng tước trắng ôm lại người trong lồng ngưc: “Thật xin lỗi, ta không có linh lực, không thể hóa thành hình người.”
Hơn nữa thân hình khổng tước trắng rất lớn. Nếu giương cánh lên, tất nhiên sẽ bị người khác phát hiện.
“Ân nhân, cầu xin ngươi dẫn phu quân của ta đi. Hắn bị thương rất nặng, cứ ở lại đây hắn sẽ chết.” Khổng tước trắng nghẹn ngào nói: “Ta trốn đi trước. Chờ, chờ tu vi của ta khôi phục một chút, ta sẽ tự nghĩ cách đi ra ngoài.”