“Chủng loại rất hiếm thấy.” Bách Hoa tiên tử vẫy tay về phía nó: “Ra đi.”
Nhện ma lập tức bò ra khỏi ngực Lãnh Thiên Tinh không chút do dự, nhanh chóng chạy đến dưới bảo tọa Vạn Hoa rồi cuộn mình lại.
“Ngươi đã cắt đứt liên hệ với hắn ta rồi, tiếp theo đây hãy đến Vạn Độc điện lĩnh lệnh bài, sau này ở đây tu hành đi.” Bách Hoa tiên tử ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
Con ma nhện kia liên tục chúi đầu xuống đất, lui ra sau bò khỏi Bách Hoa điện.
Nó vừa đi ra ngoài, toàn thân Lãnh Thiên Tinh đột nhiên không ngừng run rẩy. Chỉ một khắc sau, linh áp của hắn ta không ngừng dâng lên, cuối cùng ổn định ở Kim Đan trung kỳ.
Tu vi của hắn ta rốt cuộc đã không còn bị áp chế nữa, quay lại đủ hết rồi.
“Đa tạ Thánh nhân.” Lãnh Thiên Tinh mừng rỡ nói.
“Ừm, ngươi ra bằng cửa trước của đại điện đi, Công Tôn Trí đang ở ngoài chờ ngươi đấy.” Bách Hoa tiên tử nói.
“Công Tôn tướng quân tới rồi? Tuân mệnh.” Lãnh Thiên Tinh vừa vui mừng, cũng vừa có chút khó hiểu. Hắn ta đáp lời một tiếng rồi lui xuống.
Trước lúc đi, hắn ta lấy một lá bùa truyền tin ra, nhét vào trong tay Cố Thanh Sơn, để hắn có thể liên hệ với hắn ta bằng lá bùa này bất cứ lúc nào.
Đợi sau khi Lãnh Thiên Tinh đi, Bách Hoa tiên tử nói: “Công Tôn Trí đã cứu về rồi, phân thân khác của ta đang ở tiền tuyến đã nói rõ hết mọi chuyện. Lần này con lập được công lớn, ta tin sau này quân hàm của con sẽ được tăng lên một cấp.”
“Đa tạ sư tôn.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn liếc qua giao diện Chiến Thần, phát hiện thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành. Có điều giờ không phải là lúc để xem kỹ, Cố Thanh Sơn yên tâm, tạm thời không chú ý đến nữa.
Bách Hoa tiên tử nở nụ cười khó hiểu, nói: “Có một người, con thay vi sư tiễn đến trước cửa, tụ hợp với Công Tôn Trí đi.”
“Ai ạ?” Cố Thanh Sơn sững sờ hỏi.
Bách Hoa tiên tử nhìn hắn giống như đang nhìn một tên ngốc, nói: “Ta bảo cô ấy chờ ở Thiên Điện, con gặp là biết thôi. Đi đi.” Bách Hoa tiên tử vung ống tay áo.
Đồ đệ ngốc, sư phụ chỉ có thể giúp con tới đây thôi. Bách Hoa tiên tử ngồi trên đài cao, trong lòng im lặng suy nghĩ.
Cố Thanh Sơn cất bước đi đến Thiên Điện, đi được nửa đường mới phản ứng lại.
Công Tôn Trí đã đứng ở trước cửa, vậy người còn lại, tất nhiên là Ninh Nguyệt Thiền rồi.
Quá lạ thật, hai người này tách nhau ra chữa trị sao?
Ninh Nguyệt Thiền là nữ tu, vết thương trên người dĩ nhiên không tiện để người ngoài nhìn thấy. Bách Hoa tiên tử dẫn cô ấy tới Thiên Điện trị liệu chắc là vì điều này.
Không sai, chắc chắn là vậy. Sư tôn làm việc quả là rất có chừng mực.
Trong lòng Cố Thanh Sơn hiểu ra mọi chuyện.
Hắn đi đến Thiên Điện sau hông Đại điện, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Mặt nạ màu bạc, trường đao sáng như tuyết, bộ kim giáp tinh tế ôm sát cơ thể mảnh mai, thể hiện rõ dáng người đẹp đẽ của cô. Giai nhân chưa lộ khuôn mặt thật nhưng phong thái và dáng vẻ đã đứng hàng đầu thế giới.
“Thương thế của cô sao rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Thánh nhân đã chữa cho ta, còn chữa cả những vết thương cũ của ta luôn.”
“Như vậy cũng tốt, Công Tôn tướng quân đang đợi cô ở trước điện.”
“Ngươi dẫn đường đi, chúng ta đến đó.”
Hai người sóng vai đi ra ngoài.
Trên con đường dài bằng ngọc thạch giữa cung điện, mùi thơm nhè nhẹ, cơn gió khe khẽ thổi vào mặt nhưng lại không thấy có người qua lại.
Ninh Nguyệt Thiền nhìn Cố Thanh Sơn, giọng nghiêm túc nói: “Lần này chịu ơn cứu mạng của ngươi rồi.”
Cố Thanh Sơn khoát tay nói: “Không cần phải khách khí, giữa hai chúng ta là giao tình sinh tử, không cần phải nói nhiều.”
Giao tình sinh tử… Ninh Nguyệt Thiền lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt chợt nhìn vào trường kiếm bên hông Cố Thanh Sơn.
Trong lòng Cố Thanh Sơn bộp một tiếng, lần này hỏng rồi, sao lại quên thu kiếm lại chứ.
Quả nhiên, một khắc sau, Ninh Nguyệt Thiền hỏi: “Thanh kiếm này…”
Cố Thanh Sơn cướp lời nói: “Thánh nhân thưởng cho tôi.”
Nếu đã là Thánh nhân thưởng cho, như vậy một tiểu tu sĩ ở Luyện Khí kỳ như Cố Thanh Sơn hắn dĩ nhiên không dám từ chối rồi.
Huống chi Thánh nhân còn đích thân ra tay diệt yêu ma, cứu cô, chữa thương cho cô, lúc này cô dám không nể mặt Thánh nhân sao?
Chuyện này quả thực quá có lý, đến mức Ninh Nguyệt Thiền do dự một chút rồi chỉ có thể ngầm chấp nhận thôi.
Cô khẽ nói: “Có thể không học kiếm thì cố gắng đừng học, nghe thấy không?”
Cố Thanh Sơn vội gật đầu.
Nói đùa, đây là tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn, với thực lực của Cố Thanh Sơn bây giờ căn bản đánh không lại. Hắn cũng không muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Ninh Nguyệt Thiền lại nói: “Sau khi tôi đi, ngươi phải cố gắng theo Thánh nhân học chút bản lĩnh thật sự, nếu không tu vi quá thấp, đi tới đâu cũng bị người ta quản chế.”
“Biết rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhớ kỹ, không được phép học kiếm.” Ninh Nguyệt Thiền lại lặp lại.
“Nhất định.” Cố Thanh Sơn bảo đảm.
Ninh Nguyệt Thiền nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên cô tháo mặt nạ xuống để lộ ra dung nhan họa thủy nghiêng nước nghiêng thành.