Nhất Phàm và Tư Vũ nghe ba người nói gì chẳng hiểu. Nhưng cũng không hỏi vì biết có hỏi cũng không có nói ra. Đó là tính cách của họ, hai anh quá hiểu.
An Thư nói xong lại tiếp tục mở món hàng thứ hai.
Gói hàng này không phải có chữ viết bị mờ mà là hoàn toàn không ghi tên người gửi. “Hửm? Là chuyển phát nhanh nặc danh à… gần đây quá nổi, thời điểm này có phải là không nên tùy tiện mở mấy món đồ nặc danh như này không?” An Thư vừa nói vừa lắc, bên trong không có bất kì tiếng vang nào, nghe không ra bên trong có cái quái gì.
“Tôi giúp em mở.” Nguyễn Tuấn Kiệt đưa tay ra để nhận món hàng của cô.
An Thư lắc đầu: “Để tôi mở cho, mọi người lùi xuống xíu đi. Anh cầm giúp tôi cái túi đi”. Cô đưa túi cho anh. Cô đưa món hàng ra xa mở.
An Thư thở ra một hơi dài, Ngưyexn Tuấn Kiệt nhắc nhở: “An Thư, em cẩn thận một chút! Nhỡ đâu là chuyển…”
Chưa dứt lời thì vang lên một tiếng “Ầm”…
Một lượng bột phấn bắn tung tóe ra, dính khắp nơi, tất cả mọi ngừoi đều dính một lớp phấn nhẹ.
Nhìn kĩ sẽ thấy, lẫn trong thứ bắn ra có không ít thứ gì đó trong suốt, lấp lánh dưới ánh sáng nhìn giống như là… kim cương….
Phương thức tặng quà quen thuộc này, không cần nói cũng biết là người nào.
Chẳng qua là lần này phương thức “thú vị” hơn nhiều.
Người khác cầm tiền đập người tên này lại cầm kim cương đập người!
Mặc dù không phải loại có cara lớn nhưng số lượng nhiều như sao trên trời thế này, đem làm thành nhẫn cũng đủ cho mấy trăm chàng trai cầu hôn đi!
Không chỉ An Thư mà Nguyễn Tuấn Kiệt và bốn người kia cũng không thoát khỏi thảm cảnh, trên người đều lấp lánh lấp lánh.
An Thư: “…”
Nguyễn Tuấn Kiệt: “…”
Tư Vũ: “…”
Hà My: “…”
Nhất Phàm: “…”
Nhật Hạ: “…”
An Thư lau mặt, phủi sơ trên người rồi sau đó vội vàng vuơn người ra giúp Nguyễn Tuấn Kiệt do anh đứng gần cô nên cũng dính không ít, phủi người anh, nhặt bớt đồ dính trên người anh xuống: “Thật xin lỗi thật xin lỗi… anh không sao chứ? Có bị bắn vào mắt không?”
Nguyễn Tuấn Kiệt rũ rũ tóc, rồi vươn tay rũ tóc cho cô một tầng lấp lánh cùng với một mảnh giấy nhỏ rụng xuống
Trên đó có viết: “Honey, chúc mình em, em hài lòng sao? Kí tên: DK
Vừa đọc xong An Thưu liền chạy ra cổng thì thấy có xe đã chạy đi mất. Cô tức giận dậm chân một cái. An Thư bực tức đi lại.
“Người đó đúng là giầu thật” Nhất Phàm cười lớn.
Nhật Hạ lắc đầu nhìn An Thư: “Mày không thoát rồi”
An Thư đi lại Nguyễn Tuấn Kiệt lấy điện thoại gọi cho ai đó. Hà My hứng thú nói: “Bật loa ngoài đi”
Vừa gọi đầu dây bên kia đã có tiếng truyền đến: “Honey à, nhớ anh rồi sao?”
An Thư tức giận nói: “Nhớ con khỉ anh”
Người đó chỉ cười trêu chọc: “Nhớ anh, chứ sao lại nhớ con khỉ anh nuôi”
“Anh rảnh lắm đúng không?”
“Không! Anh phải suy nghĩ tặng quà cho em mà”
“Tôi không cần! Anh kêu người đến dọn dẹp ngay cho tôi!”
“Thôi được rồi, em không thích kim cương vậy anh tặng cái khác. Sớm thôi sẽ có quà khác cho Honey!”
An Thư chưa kịp mắng anh ta đã tắt máy. Cô bớt điện thoại lại túi
“Em…” Sắc mặt Nguyễn Tuấn Kiệt có hơi chút phức tạp nhìn cô: “Em thích kiểu này sao?”
Nguyễn Tuấn Kiệt bắt đầu tự vấn lại bản thân, so với phương pháp đơn giản lại trực tiếp mà người khác dùng thì cách biểu đạt của anh có phải là quá uyển chuyển rồi không? Không biết có chuyện gì mà từ khi xong bộ phim Chủ Vù Em thái độ của An Thưu đối với anh rất khác, lúc trước còn có thể nói chuyện một cách đơn giản, nhưng bây giờ rất khó, còn có sự châm chọc ở đây.
An Thư câm nín: “Anh thấy tôi có vẻ thích à? Một viên thì còn nói là ngạc nhiên nhưng tung bay đầy trời thế này chưa bị dọa chưa vỡ mật là may? Nguyễn Tuấn Kiệt, anh có tiền nhưng ngàn lần đừng dùng cách này đi tán gái! Anh muốn theo đuổi ai thì tôi có thể dạy anh! Đảm bảo có hiệu quả!”
Nguyễn Tuấn Kiệt nghe vậy thì hơi nhếch khóe miệng lên, tất nhiên là cầu còn không được: “Ừm.”
An Thư cười nhìn anh: “À mà cần chi tôi chỉ. Chẳng phải đã có Tô Trinh rồi sao. Quan hệ không đơn giản”
Chưa đợi Nguyễn Tuấn Kiệt nói, An Thư đã mở cửa đi vào nhà, bỏ lại câu: “Hôm nay bận rồi, mọi người về đi”
Tư Vũ nhìn cánh cửa đã khép lại nói nhưng thật ra là nói Nguyễn Tuấn Kiệt: “Thân phận không đơn giản”
Hà My kéo Tư Vũ đi: “Sẽ có một ngày biết thôi. Đi về”
Nói rồi mọi người ai cũng về. Sau một vụ náo nhiên thì không khí cũng yên tĩnh trở lại