Ngựa dừng lại trước Triều Dương điện, Sở Vân Hách giật mình xuống ngựa, hắn giờ phút này, mặc dù trong đầu chỉ muốn gặp Đoàn Cẩm Sơ, vẫn không bị kinh hỉ làm thần trí hồ đồ, nếu hắn đường đột xông vào hoàng cung chỉ vì tìm một thái giám, đoan chắc sẽ có vô số ánh mắt để ý tới hắn, để mắt tới Đoàn Cẩm Sơ, cho nên, hắn không những muốn chận miệng người khác, còn phải an bài cho Đoàn Cẩm Sơ trước khi đi, để bảo đảm khi hắn không có ở kinh thành, cuộc sống nàng có thể bình an vô sự.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng! Trước khi đi, nhi thần đột nhiên tưởng niệm phụ hoàng, cho nên không kịp chờ đợi cỡi ngựa vào cung bái biệt phụ hoàng, xin phụ hoàng thứ tội!” Quỳ gối trước điện, Sở Vân Hách hắng giọng nói.
Sở Mộc Viễn vừa nghe, thoáng kinh ngạc, dừng lại một chút, mỉm cười, trong mắt ánh lên nét vui mừng, “Vân Hách, bình thân!”
“Tạ phụ hoàng!” Sở Vân Hách đứng lên, khẽ mỉm cười.
“Vân Hách, ra ngoài chuyến này, mọi việc cẩn thận một chút, trọng tu đê là đại sự, trọng trung chi trọng, trẫm đối với ngươi kỳ vọng rất cao, đừng để trẫm thất vọng!” Sở Mộc Viễn nhìn hắn, tha thiết dặn dò.
Sở Vân Hách cười một tiếng, bình tĩnh nói: “Dạ, nhi thần hiểu, phụ hoàng yên tâm đi, quốc khố sẽ không trống không, nước ta còn có một Mộ Thiên Kình, chỉ cần có hắn, khi nào phụ hoàng cần bạc đều có thể lấy chi!”
“Người này ngươi biết? Ngươi…… Cùng hắn quen biết sao?” Sở Mộc Viễn cả kinh, từ trên long ỷ đứng lên, Sở Vân Hách tiến lên một bước đỡ hắn, cúi đầu nói: “Phụ hoàng, đây là người mà mọi người đều biết, nhi thần tự nhiên cũng biết.”
“Nhưng Mộ Thiên Kình người này tuy là con dân nước ta, nhưng cũng không nhất định sẽ đem bạc của mình ủng hộ quốc khố! Hơn nữa, hắn không có bất kỳ quan hệ mật thiết nào với quân chủ tam quốc, càng không thể lấy quyền tướng ép……”
“Phụ hoàng, chuyện này không cần lo lắng, nhi thần tự có chủ trương, chờ nhi thần hồi kinh sau lại cùng phụ hoàng nói chuyện.” Sở Vân Hách lại nói: “Nhi thần phải đi rồi, chuyến này, mong phụ hoàng bảo trọng.”
“Tốt, trẫm chờ ngươi hồi kinh!” Sở Mộc Viễn nhẹ gật đầu.
“Nhi thần cáo lui!” Sở Vân Hách lần nữa quỳ lạy, sau đó đứng dậy, đi ra ba bước sau lưng lại nghe tiếng Sở Mộc Viễn, “Vân Hách, lên đường cẩn thận!”
Sở Vân Hách thân thể khẽ run, vẫn là phụ tử tình thâm, hắn quay đầu lại nhìn Sở Mộc Viễn, lộ ra nụ cười thân thiết, “Dạ, nhi thần nhớ kỹ, tạ phụ hoàng!”
Bốn mắt nhìn nhau, tạm thời cũng yên tâm trong ngăn cách, bèn nhìn nhau cười.
Khi bóng dáng trường bào tím đột ngột xuất hiện ở kính sự phòng, thái giám sau Viện đang dùng cơm kinh hãi, vội vàng hoảng hốt quỳ xuống hành lễ, “Nô tài… “
“Toàn bộ lui ra!” Sở Vân Hách quét mắt một vòng chúng thái giám, lạnh lùng cắt đứt.
“Dạ, chúng nô tài cáo lui!” Một đám thái giám đông đảo bên trong, vội cúi thân thể lui về phòng mình.
Bởi vì đã hỏi tiểu Xuyên tử, cho nên, Sở Vân Hách trực tiếp đi về gian phòng thứ ba phía tây, để tay lên chốt cửa nhịp tim hắn nháy mắt tăng nhanh lần nữa, mười ngón tay run rẩy, hít thở sâu vài cái, mới chậm rãi đẩy cửa ra!
“Két…”
Một thanh âm vang lên, làm Tiểu Thuận Tử đang cúi đầu ăn điểm tâm ngẩng lên, suy nghĩ một chút, vừa đứng lên, vừa bước qua đầu giường Đoàn Cẩm Sơ nói: “Chắc là Khúc công công tới, ngươi đã không ăn cơm tối, lại không ăn điểm tâm, Khúc công công nhất định là biết, đặc biệt đến tìm ngươi!”
Đoàn Cẩm Sơ ra vẻ không nghe, mặt thẫn thờ dựa ở trên chăn như cũ, lười cái gì cũng không muốn động, ngay cả đánh răng rửa mặt đều là Tiểu Thuận Tử bưng nước tới cho nàng, chuẩn bị sẵn muối tinh, lại khuyên nhủ hết lời, nàng mới miễn cưỡng chăm sóc mình một tý.
“Bát Vương gia!”
Ngoài mành, đột nhiên vang lên tiếng Tiểu Thuận Tử kinh ngạc.