Cuối cùng anh ta lo quá, quỳ rạp xuống trước mặt các vị phụ huynh, dập đầu xuống đất, thành khẩn nói: “Cầu xin mọi người đừng nhắm vào con trai tôi như vậy, thằng bé vô tội, mọi người hãy để cho nó được đi học.”
“Tôi chỉ có một đứa con trai này, tôi không muốn về sau nó cũng trở thành một người như tôi.”
“Cầu xin mọi người, cầu xin mọi người!”
Cốt Lang không ngừng dập đầu.
Nhưng những vị phụ huynh ngồi bên dưới đều vững như bàn thạch, hoàn toàn không hề cảm động.
Có người nói mát mẻ: “Ha ha, nước mắt của cá sấu, bây giờ biết sai rồi sao? Muộn rồi!”
“Mau cút đi, đem theo cả đứa con rác rưởi của anh cùng cút luôn đi, đừng làm bẩn mắt của chúng tôi.”
Đối mặt với những lời châm biếm và chỉ trích của mọi người, Cốt Lang hoàn toàn không có cách gì.
Anh ta cúi đầu, nước mắt chảy vòng quanh.
Cố Vĩnh Lượng cắn môi, kéo tay của Cốt Lang: “Ba, bọn họ không cho con học thì con không học nữa, chúng ta về nhà! Ba không cần phải quỳ trước mặt bọn họ, không đáng đâu!”
Nghe thấy Cố Vĩnh Lượng nói vậy, hai mắt Giang Nghĩa sáng lên.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Hiệu trưởng Cam Đức Dương bước qua nói: “Sao vậy, hai người cũng nhìn thấy rồi đấy? Không phải là tôi không cho con anh học mà là mọi người đều tức giận, hai người mau đi đi, đừng đến đây nữa!”
“Hiệu trưởng…”
Cốt Lang không ngăn được nước mắt mình rơi xuống, anh ta ôm lấy Cố Vĩnh Lượng: “Con trai, tất cả đều là do ba vô dụng, đều là do ba vô dụng.”
Lúc này…
Giang Nghĩa bước lên trước vài bước, đứng trước mặt Cốt Lang, nhìn nhóm phụ huynh ngồi bên dưới, giọng nói bình tĩnh: “Con người không phải là thánh hiền, ai mà không từng phạm sai lầm, xin hỏi các vị ngồi ở đây có ai chưa từng phạm sai lầm không?”
“Cốt Lang biết mình làm sai, cũng đã bằng lòng sửa sai, mọi người không đồng ý tha thứ cho cậu ấy sao?”
“Không tha thứ cho cậu ta thì cũng không sao nhưng vì sao lại khó khăn với con của cậu ta như vậy? Lương tâm của mấy người không cảm thấy áy náy sao?”
Có người cười lạnh: “Anh là cái thá gì? Chúng tôi làm thế nào mà còn phải đợi anh dạy sao?”
“Đúng vậy, giả vờ giả vịt cái gì, mau cút đi.”
Giang Nghĩa lắc đầu, cuối cùng hỏi: “Mọi người thật sự không để cho Cố Vĩnh Lượng đi học sao?”