Tiêu Bố Y nghe đến đó, trong lòng chợt động, mơ hồ bắt giữ được cái gì đó, mà lại khó có thể miêu tả được. Đại hán nói tuy bừa bãi, nhưng cảm xúc sâu sắc, đã xem Tiêu Bố Y như là bằng hữu.
Đại hán trọng đồng trên mặt thoáng hiện vẻ thất vọng, rồi quay trở lại đề tài, “Ta khi lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt Quang, thì đã thích nó, nhưng tốc độ của nó thật sự quá nhanh, khinh công lão tử không kém, trên đời này có thể so với ta cũng không có mấy, vượt qua ta thì hiện tại cũng chưa từng thấy, nhưng sức chịu đựng lại không bằng nó. Ta cùng nó đuổi bắt cũng đã qua hơn nửa cái thảo nguyên, đoạn đường từ Du Lâm đến Tử Hà, lão tử cởi giày, giày cũng có thể quen thuộc lộ trình mà tự động qua lại”.
Tiêu Bố Y cười rộ lên, “Tinh thần bám riết không tha của huynh đài thực sự làm cho người ta khâm phục”.
Hắn bình thản nói một câu lại làm cho đại hán tinh thần rung lên, đại hán lại tiếp tục nói, “Đêm đó khi ta gặp ngươi thực sự có chút mệt mỏi, vốn định ngủ một đêm, trời sáng lại tiếp tục truy đuổi Nguyệt Quang. Không nghĩ đến ngươi lại đi tới, đánh thức mộng đẹp của ta, một cước của ngươi thiếu chút nữa đã giẫm lên đầu của ta”.
Tiêu BốY cười khổ, “Tại hạ bản lĩnh thấp kém, không thể nắm rõ xung quanh, cũng không biết huynh đài ngủở trên cỏ”.
Đại hán trọng đồng cười rộ lên, “Chỉ đùa với ngươi thôi, ta lúc ấy cách ngươi không xa, vốn nghĩ đến chỉ là cô hồn qua đường, lại phát hiện là ngươi, còn đang luyện đao, nhịn không được xem vài lần, cảm thấy so với lúc trước cũng đã có chút môn đạo, nhưng ta không nghĩ đến ngươi lại có thể phát hiện ra ta”.
“Ta không biết là người, ta chỉ biết là có người đang âm thầm quan sát ta” Tiêu Bố Y nhẹ giọng nói.
Đại hán trọng đồng mắt sáng ngời, khó có thể tin nói: “Ngươi nói ngươi phát hiện ra hành tung của ta?”
Tiêu Bố Y chậm rãi gật đầu, “Không sai biệt lắm, ta chỉ biết là, ngoài năm trượng có người đang nhìn ta”.
Đại hán trong mắt lại ngạc nhiên, “Vậy ngươi mới vừa rồi vì cái gì mà không phát hiện ra hành tung của ta?”
“Loại cảm giác này của ta khi thì linh khi thì không linh, cũng làm huynh đài chê cười” Tiêu Bố Y lại chuyển đề tài, “Người đêm đó không đuổi theo Nguyệt Quang sao, mà lại tìm đến đây?”
Đại hán thần sắc có vẻ cổ quái, hồi lâu mới nói: “Ta đuổi theo một ngày, kết quả nó có chút tức giận, thoát ly khỏi bầy ngựa, không thấy bóng dáng. Ta bất đắc dĩ lại nghĩ đến ngươi coi như là một hán tử, lúc trước ngươi cũng liều mạng đuổi theo ngựa, tuy không đuổi kịp, nhưng nhắm chừng cũng muốn nói chuyện với ta, cho nên trở lại gặp ngươi một mặt. Ta đến thương đội không thấy ngươi, lại gặp mấy huynh đệ của ngươi. Mỗi người nhìn thấy ta cũng không có sợ hãi, mà chỉ cảm ơn ta, làm cho ta cũng có chút xấu hổ”.
“Ta nghe bọn họ nói ngươi đến Phó Cốt, cho nên đuổi theo ngươi đến Phó Cốt” Đại hán tiếp tục nói: “Cảm giác thấy ngươi có thể đã đi vào doanh trại, cho nên tùy tiện trộm quần áo mà lẫn vào, vừa lúc thấy ngươi bị đưa về đây, cho nên…”
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên thần sắc chợt động, thấp giọng nói: “Có người đến, ta tránh né một chút”.
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, mình tuy không có nghe được có người đến, nhưng lại tin tưởng vào thính lực của đại hán, lại không biết nơi này trống rỗng, đại hán muốn trốn thì trốn làm sao. Không nghĩ đến hắn chỉ giở trướng lên một chút, thân hình chợt lóe thì đã thoát ra. Trướng nơi này tuy được củng cố rất ổn định, nhưng lực tay của hắn vô cùng lớn, dễ dàng giở lên.
Tiêu Bố Y khi nhìn thấy hắn thoát ra ngoài, trợn mắt há hốc mồm, đại hán một cung bốn tiên, lực ngón tay và tay rất cao, nên sức mạnh cũng không có gì ngạc nhiên. Làm cho Tiêu Bố Y giật mình không phải là hành động cử trọng nhược khinh của hắn, mà là hành động co người thoát ra của hắn. Cảm giác này rất là kỳ quặc, tựa như là đại hán đột nhiên biến thành mềm như không xương, Tiêu Bố Y lắc lắc đầu, không biết là mình gặp ảo giác hay là thấy sự thật.
Thời đại của hắn cũng đã nghe nói qua phép súc cốt, hắn cũng từng tự mắt thấy có người biểu diễn, một người trung bình mà lại có thể chui lọt qua một cái lỗ nhỏ, chẳng qua cũng cần phải có thời gian khá lâu, còn nói biến là biến như đại hán này, biến hóa dễ dàng như thế thật ra chưa bao giờ gặp qua.
Lại đợi một lát sau, màn trướng lại giở lên, Dương Thổ Truân đã đi vào, phía sau hai tên binh sĩ mang theo đồ ăn cùng với đồ dùng cho mấy ngày, sau khi để lên bàn lại chuẩn bị cho hắn một cái thùng gỗ, nói để sử dụng cho thuận tiện, lời cũng không nói nhiều, chỉ làm những gì mà Khả Đôn phân phó cho hắn.
Mấy vật phẩm này tuy đơn giản, nhưng so với thương đội thì đã hoa lệ hơn rất nhiều rồi, có thể thấy đượcs ự xa hoa của Khả Đôn. Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ mình phải ở lại đây cả năm sao? Lục An Hữu ba ngày không trở về, thương đội đã chửi đến cả cha mẹ, đám người Lâm Sĩ Trực quan hệ với mình cũng không tệ, phỏng chừng nếu không trở về thì chỉ dâng hương tế điện cho hắn mà thôi.
Dương Thổ Truân vừa đi, đại hán lại lắc mình vào trướng, hắn đến đi mơ hồ, khi Tiêu Bố Y quay đầu lại đã thấy hắn đứng ở trước mắt, tuy sớm đã có chuẩn bị, nhưng cũng bị dọa nhảy dựng, không khỏi cười khổ nói: “Huynh đài đến đi tự nhiên, ta thực sự bội phục”.
Đại hán cười cười, “Huynh đệ thân phận không thấp, lại có thể được Thổ Truân chăm sóc”.
“Thổ Truân là cái gì?” Tiêu Bố Y có chút kỳ quái hỏi, “Ta nghe Khả Đôn gọi hắn là Dương Thổ Truân, còn lại cũng không biết gì. Tiếng Đột Quyết cổ quái dị thường, so với tiếng Trung Nguyên khác biệt rất lớn, ta biết còn có người gọi là Mã Cách Ba Tư, nghe cũng buồn cười, trong ấn tượng của ta, mụ cá ba tử chính là một câu mắng chửi người khác”.
Đại hán khi nghe được bốn chữ mụ cá ba tử cũng nhịn không được ôm bụng lắc đầu cười nói: “Thổ Truân khác với Mã Cách Ba Tư. Thổ Truân là một chức quan của Đột Quyết, huynh đệ biết Ngự Sử của triều đình không, tại Đột Quyết, Thổ Truân cũng tương đương, là chức quan giám sát, quan chức cũng không thấp. Theo như ta thấy, ước chừng là tam phẩm, chẳng qua ở đây cũng khá hỗn loạn, Khả Hãn cùng Khả Đôn tùy ý phong thưởng, nhưng quan chức dù sao cũng không tính là nhỏ”.
Tiêu Bố Y bị dọa nhảy dựng, không nghĩ đến mình lại được gặp cấp quan lớn, vốn nghĩ đến nhìn thấy quan ngũ phẩm như Vương Nhân Cung là đã phước đức tổ tiên rồi, không nghĩ đến tùy tiện là đã được quan tam phẩm lấy bồn cầu cho mình, Tiêu Bố Y nghĩ như vậy chỉ cảm thấy không thể tưởng được, cũng trách không được mặt mày của người ta lại như vậy.
“Huynh đệ rốt cuộc đã phát sinh sự tình gì, Khả Đôn sao lại cho một Thổ Truân tới chiếu cố ngươi” Đại hán cũng có chút tò mò hỏi.
Tiêu Bố Y cũng không giấu diếm, đem tất cả sự tình xảy ra từ khi tới đây tường tận kể lại cho đại hán nghe, trong lòng hắn đối với đại hán cực kỳ tín nhiệm, hơn nữa hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện phát sinh cũng không cần phải giấu diếm.
Đại hán lúc này cũng không nói thêm gì, chỉ chăm chú lắng nghe, sau khi nghe Tiêu Bố Y phân tích, chậm rãi gật đầu, “Sự tình quả nhiên có chút kỳ quặc, ta cũng nghĩ không ra nguyên do”.
Tiêu Bố Y bất đắc dĩ nói: “Người nói ta có chút thông minh, nhưng đối với tình huống hiện tại cũng không biết làm thế nào cho phải”.
Đại hán đột nhiên đứng lên, vỗ vỗ vai hắn, khẽ cười nói: “Ta tuy nghĩ không ra, nhưng có thể tra ra, ngươi chờ ta, ta sẽ ra ngoài giúp ngươi tra rõ chuyện này”.
Tiêu Bố Y có chút cảm kích, lại có chút khó hiểu, “Huynh đài làm sao điều tra?”
“Đương nhiên là tìm Khả Đôn, bạn của ngươi, còn có Tháp Cách kia nữa” Đại hán khẽ cười nói: “Ngươi cứ yên tâm, trong này có lẽ trong mắt người khác là tường đồng vách sắt, nhưng trong mắt ta, thật sự không đáng nhắc tới”.
Mắt thấy đại hán phải đi, Tiêu Bố Y đột nhiên nhớ tới một việc, cuống quít gọi hắn lại, “Huynh đài, ta còn chưa hỏi qua cao tính đại danh, xưng hô như thế nào?”
“Ta tên là Trương Tam” Đại hán khẽ cười nói, lại thấy vẻ mặt Tiêu Bố Y có chút hoang mang, liền giải thích: “Ta vốn tên là Trương Trọng Kiên, trong nhà đứng hàng thứ ba, cho nên gọi là Trương Tam, chẳng qua bởi vì ta xấu xí, chỉ có râu là làm ta vừa lòng, cho nên ta thích người khác gọi ta là Cầu Nhiêm Khách hơn!”