Nếu như cô chịu yêu anh, anh nguyện ý dùng Thịnh Thế phồn hoa đổi cả đời Lan San.
Cố Ân Ân hỏi anh có cái gì anh không có được sao?
Có chứ…… trái tim của Cố Lan San…….
Mặc cho anh ưu tú, ở trong mắt người khác là không gì không làm được nhưng anh lại không cách nào đi vào tim cô rồi đuổi Hàn Thành Trì ra khỏi đó!
Dù được yêu là một thứ hạnh phúc xa xỉ nhưng tiếc là cô chưa bao giờ quan tâm.
“Không nghĩ tới, Nhị Thập lại nói lời ngọt ngào, đã vậy còn…… Chậc chậc chậc……” Hàn Thành Trì dẫn đầu phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
Thịnh Thế từ từ quay đầu lại, bưng ly rượu đỏ trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, chỉ cười không nói.
Cố Lan San cũng lấy lại tinh thần, từ từ quay đầu, nhưng trên mặt có chút đỏ, người khác đều cho là cô đang xấu hổ.
Thật sự là cô có chút mất tự nhiên, cô chưa từng bị người khác nói lời ngọt ngào cảm động ở trước mặt nhiều người như vậy.
Cô không ngờ Thịnh Thế sẽ thuận theo yêu cầu của Cố Ân Ân mà nói với cô những lời như vậy.
Thịnh Thế đã từng yêu thích cô, cô biết.
Giống như Thịnh Thế đã từng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô……
Là từng yêu thích……
Đó là đã từng……
Một chữ “đã từng” chứng minh những điều này đều là đã từng.
Từ sau “một lần kia”, bọn họ đều trở thành những diễn viên giỏi, lqd ở trước mặt người ngoài luôn là bộ dạng thân mật, diễn cảnh vợ chồng hòa thuận cho người khác nhìn.
Chỉ là trong lòng hai người bọn họ biết rõ, bọn họ bây giờ không thể tiếp tục như trước kia.
Cũng không thể trở lại bộ dạng của trước kia.
Những người khác tự nhiên không biết sóng ngầm mãnh kiệt trong lòng Thịnh Thế và Cố Lan San, lại cười giỡn tiếp tục bắt đầu vòng”nói thật hay mạo hiểm” kế tiếp.
Lần này bắt được màu đen là Thịnh Thế, màu đỏ là Hàn Thành Trì.
Vẻ mặt Thịnh Thế lạnh nhạt nhưng giọng nói lại đặc biệt nghiêm túc: “Thành Trì, anh và Cố Ân Ân lần đầu tiên hôn môi là lúc nào?”