Có một hang động cách khoảng hai mươi mét sau lều trại sơ tán khẩn cấp.
Hang động này nhìn rất kỳ lạ, nó nằm ở cổng sau của Học viện, thoạt nhìn thì hình như không chỉ có một hai cái. Nơi được lựa chọn để gặp mặt tộc Noelle chính là cái hang động này.
Lúc Ngu Uyên đưa Chử Thư Mặc tới, trong này chỉ có ba người, một là Noelle Râu Trắng từng bí mật trao đổi với anh ban sáng, một là Noelle đã luôn ôm chặt là Râu Trắng và là người có tiếp xúc thân mật với Serena. Nhìn cậu ta đã chẳng còn chút sợ hãi quá độ nào như ban ngày, cậu ta ngồi trên một tảng đá, nhàm chán đung đưa chân, tựa như người vẫn luôn bị dọa không phải là mình.
Còn một người nữa, là người Chử Thư Mặc mới gặp ban ngày, chính là vị tổ trưởng tổ cứu hộ kia. Vị này là người đề xuất ý kiến tìm một Hồn thú có dáng người nho nhỏ để giao tiếp với tộc Noelle, nhưng sau đó anh ta lại phải tới hiện trường để chỉ huy cứu viện. Từ đó Chử Thư Mặc không còn nhìn thấy anh ta nữa, công tác hậu cần sau này đều là tổ phó thay mặt làm.
Nhìn thấy Ngu Uyên, người đàn ông lập tức gật đầu với hắn, nhìn thấy Chử Thư Mặc đi đăng sau Ngu Uyên thì tỏ ra hơi ngạc nhiên một chút. Hiển nhiên trước đó không ai nói với anh ta rằng sẽ có thêm một người tới, nhưng rất nhanh sau đó, anh ta đã trở lại bình thường. Hình như anh ta rất tìn nhiệm Ngu Uyên, một câu cũng không nói đã quay người đi ra ngoài, cho bọn họ một không gian riêng để nói chuyện.
Râu Trắng nhỏ đứng trong hang động, đánh giá Chử Thư Mặc từ trên xuống dưới một hồi lâu. Nhóc con vẫn luôn đung đưa chân bên cạnh cũng nhảy xuống, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau đi tới trước mặt anh.
Rõ ràng chỉ có Noelle bé nhỏ, trên mặt họ lại là biểu tình cực kỳ nghiêm túc khiến Chử Thư Mặc không nhịn được run lên. Anh nghĩ nghĩ, rồi ngồi xổm xuống trước mặt hai người.
Không giống với tổ trưởng tổ cứu hộ, Râu Trắng nhỏ tỏ ra cảnh giác với Ngu Uyên, nhất là khi thấy được hồn đạo của hắn tràn ngập hồn lực màu đỏ.
“Hồn thú?” Râu Trắng nhỏ mở miệng nói chuyện, thanh âm bén nhọn không mang ý tốt vang vọng trong hang động tĩnh lặng.
“Phải, là ngưởi có thể tin tưởng được.”Chử Thư Mặc nói xong, ngẩng đầu nhìn Ngu Uyên một cái.
“Làm sao chúng tôi có thể biết được cậu không nói dối?” Râu Trắng vừa nói vừa cười nhạo một tiếng: “Dã tâm của Brownie bừng bừng rõ như ban ngày, có cái gì mà gã không làm được cơ chứ.”
Chử Thư Mặc im lặng, đúng vậy, hiện tại anh không phải là tộc Noelle, hình thể chênh lệch khó lòng trao đổi. Cho dù tộc Carl và tộc Noelle có chung nguồn gốc, vài năm nay vì nguyên nhân bắt nguồn từ tộc Hồn thú, quan hệ của hai tộc càng ngày càng gượng gạo, ví dụ như thầy Trần. Tộc nhân có suy nghĩ như vậy nhiều vô số kể, có thể nói là chiếm đại đa số.
Đặc biệt là trong những lúc mấu chốt như thế này, chỉ cần là Noelle tự ý thức được mức độ nguy hiểm ở Ater lúc này, hẳn là sẽ có lòng cảnh giác cực kỳ mạnh.
“Tôi cũng là một Noelle, nhưng chuyện nói ra thì rất dài.” Chử Thư Mặc nghĩ nghĩ, không cần phải lấy được tín nhiệm từ Râu Trắng thông qua thân phận Noelle nữa, anh lấy sợi dây chuyền từ trong túi quần ra, đưa cho Râu Trắng xem: “Ông có thể không tin tôi, nhưng còn ông ấy?”
Ánh sáng mỏng manh từ dây chuyền phát ra, tuy không mạnh, lại có thể chiếu hang động trở nên sáng sủa hơn.
Thấy sợi dây chuyền kia, Râu Trắng như nghẹn lại, mà Noelle nhỏ bé bên cạnh lại đỏ cả hai mắt.
“ Tôi tin, tôi tin!” Không đợi Râu Trắng nói chuyện, Noelle bên cạnh đã lên tiếng. Cậu ấy nhìn sợi dây chuyền, nước mắt ầng ậng. Mãi sau đó, hình như nhớ ra được điều gì, quay đầu nhìn Râu Trắng một cái, Chử Thư Mặc có thể nhận ra ánh mắt khẩn cầu từ cậu ấy.
Tựa hồ bản thân cũng bị sợi dây chuyền ấy kích thích, Râu Trắng vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên mặt dây chuyền, ngón tay cực kỳ cẩn thận, gần như mang theo tấm lòng thành kính, nhưng lại không lấy đi.
“Ông ấy vẫn luôn là Hiệu trưởng tốt nhất của chúng tôi, mặc kệ ông ấy chọn điều gì, chúng tôi đều vô điều kiện tin tưởng.” Một hồi lâu sau đó, Râu Trắng thấp giọng nói một câu.
Không đợi Chử Thư Mặc hỏi lão Hiệu trưởng đã làm điều gì, Râu Trắng đã lấy từ trong túi áo ra một con chip nhỏ: “Cái này giao cho cậu, lão Hiệu trưởng đã dặn dò rằng chỉ cần đưa con chip này cho người cầm sợi dây chuyền. Đợi cho đối phương tự mở được là có thể biết được tình huống rõ ràng, chúng tôi không được phép nói nhiều.”
Chử Thư Mặc nhận lấy con chip, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngu Uyên.
Bởi vì anh biết người tiếp xúc cuối cùng với lão Hiệu trưởng chình là Ngu Uyên. hẳn lâm thời có suy nghĩ khác mới giao lại cho anh. Nói cách khác, ông ấy rất có thể muốn cho cả hai người cùng xem rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
“Vậy, hai người có biết ông ấy đang ở đâu không?” Nắm con chip thật chặt trong tay, Chử Thư Mặc hỏi một câu.
Hai Noelle trước mắt quay đầu nhìn nhau, đều lắc đầu. Râu Trắng nghiêng đầu nói: “Hy vọng rằng cậu sẽ nhanh chóng tìm được người ấy.”
“….Lão Hiệu Trưởng ư?” Râu Trắng không nói đến tên làm anh có chút hoang mang.
“Không phải.” Râu Trắng lắc đầu, trong mắt hiện lên bi thương: “Không phải ông ấy, là một người khác. Người ấy là người quan trọng nhất, được Hiệu trưởng khẳng định rằng có thể kế thừa ông ấy.”
Chử Thư Mặc ngạc nhiên, anh chưa từng nghe nói đến điều này. Anh ngẩng đầu nhìn Ngu Uyên, hắn cũng nhíu mày lắc đầu.
Ngay lúc Chử Thư Mặc đang hoang mang, cúi đầu nhìn con chip trong tay, anh chàng Noelle nhỏ bé đột nhiên mở miệng nói.
“Hai người phải hành động thật nhanh.” Thanh âm của cậu ấy run rẩy, tựa như đang cực kỳ sợ hãi điều gì đó.
“Cho dù thế nào, hai người phải nhanh chóng tìm được người ấy.”