– Đương nhiên là mài đó, người yêu tao nấu cho tao thì mài phải rửa bát
– Anh tao nấu chứ, mài đi mà rửa
– Anh mày nhưng người yêu tao cơ mà
– Bố mày đánh mày giờ
Và sau đó là cuộc chiến của hai con người lười nhác, đánh nhau chỉ để xem là đứa nào rửa bát
– Gọi Duy Dương qua rửa bát
Vâng đó là Trung Kiên, nhưng Hà Đan vẫn một mực khẳng định là Duy Dương không qua đâu
Tuy nhiên Trung Kiên vẫn gọi và sau đó là màn diễn không tưởng được của Trung Kiên, nó còn chưa nói với tên người yêu là đã ra Hà Nội
– Bạn đang đâu đấy? Bận lắm không? Con em tôi nó đang dỗi bạn cái gì mà đập chăn đập gối dỗi không ăn uống gì cả.
– Ờ bạn qua đây xem nó như nào chứ tôi với nó vừa ra nó ngồi xem cái gì rồi quay qua dỗi không ăn uống gì luôn lại còn khóc nữa mới sợ chứ
– Oke qua nhanh nha bạn
Trung Kiên tắt điện thoại rồi quay qua nấu ăn tiếp, nó và Quỳnh ở đây cười ngất
– Duy Dương mà không qua thì anh rửa bát mà Duy Dương thì Duy Dương rửa, em chưa có dịp hành tên người yêu
– Ủa chưa đủ nữa hả? Nguyên khoản ngồi dỗi mài thôi tao đã thấy nó kiên nhẫn lắm rồi đấy
– Ai cục súc như ông đâu
Lần này là Quỳnh lên tiếng, chị em vừa tương tàn nhưng giờ lại phải về phe bạn không tối nó lại đạp xuống đất ngủ thì chết dở và tất nhiên thì sau đó Duy Dương không nói gì nữa
Đúng như sự dự đoán của cả ba đứa thì có 25 phút là Duy Dương đã ấn chuông ngoài cửa, đó tính cả thời gian vào hầm gửi xe và đi lên trên này, chưa tính lúc Trung Kiên gọi Duy Dương vừa mới về đến phòng của anh, tính cả thời gian đi xuống hầm gửi xe của Duy Dương và lấy được xe ra, đi hơn 10km tới đây nữa. Đường giờ này mà không tắc mới là lạ, nên đoán khả năng cao là Hoàng Duy Dương đã đi bằng xe máy chứ không phải đi oto
Hà Đan tí tửng ra mở cửa cho người yêu, đương nhiên là Duy Dương vô cùng ngạc nhiên rồi, cứ tưởng đang dỗi và nằm khóc huhu như lời Trung Kiên nói
– Không phải là….?
– Anh lớn tuổi rồi mà vẫn bị lừa à?
– Nói cái khác thì anh không tin nhưng mà nói em dỗi thì chắc đúng
Duy Dương vừa tháo giày vừa thở dài
– Ý anh bảo em hay dỗi à? Đúng rồi… anh nói gì cũng đúng
– Lại chẳng không đúng à?
– Đúng cái đầu nhà anh
Hà Đan nhảy lên ôm cổ để tên người yêu cõng vào trong tiện thể để vò đầu tên người yêu, hình như anh về nhà còn chưa kịp đi tắm, tội lỗi quá.
– Người yêu bạn lười rửa bát nên tôi gọi bạn qua giúp nó thôi, cảm ơn bạn rất nhiều vì bạn đã qua đây
– Em lười thế… à em không lười
Duy Dương liếc nhìn người yêu nhưng sau khi bị nhìn lại bằng ánh mắt trìu mến nhất thì lại phải sửa lại lời nói ngay.
– Thôi để lát em rửa cũng được mà không sao đâu, em thích rửa bát lắm
Ba người kia nghe cái giọng thảo mai của Hà Đan chỉ muốn xúm lại đấm cho vài cái, để xem rồi ai phải rửa bát. Nhưng đúng là sau khi ăn xong bạn Đan đứng lên dọn bát mang đi rửa thì Duy Dương phải rửa chứ không có bạn nào đấy rửa có mấy cái bát mà người yêu ngồi chơi lại dỗi thì lại mất công dỗ.
Mãi đến lúc rửa bát xong Duy Dương mới nhớ ra điều quan trọng muốn nói
– Mai anh bay chứ không phải cuối tuần
– Lại đổi lịch à?
– Tôi chuẩn bị hồ sơ cũng xong rồi với lại vào trước thuê nhà các thứ cho xong đi đỡ mất công ở khách sạn lâu
– Sao anh tự tin là mình đậu phỏng vấn thế?
Nó nhíu mày nhìn người yêu
– Đâu có, anh đoán là mình sẽ đậu thôi mà
– Mai em lại đi qua chỗ Mai Anh chụp kỉ yếu với nó rồi, mấy giờ anh bay?
– Tối cơ mà, sáng mai đóng đồ, chiều đi kí gửi đồ với xe vào trước
– Anh tính vào đấy ở luôn à?
Quỳnh ngồi hóng nãy giờ mới lên tiếng, dự là khi hai người kia yêu xa thì nhỏ còn bị giành người yêu dài dài.
– Anh cũng chưa biết, thích thì ở không thích thì về người yêu nuôi, nhà mẹ vợ giàu dã man ấy
– No no em nuôi bản thân còn không xong ai mà nuôi được anh, anh vào đấy tìm đại gia mà bao nuôi anh đi. Anh cũng đẹp trai chắc nhiều người thích lắm
Duy Dương quay qua cốc đầu người yêu cái, và kết quả là bị ăn lại ngay cái gối vào mặt, sắp không gặp nhau mấy tháng nữa lận mà hở ra là đòi đánh nhau thế kia à?
Đang còn ngồi xem phim Hàn Quốc và ăn trái cây mang từ nhà ra thì ting ting chuông điện thoại, tiếng này nghe như là thông báo chuyển tiền, nghi lắm, mẹ là hay chuyển tiền giờ này lắm, và nó mở ra check đúng là mẹ gửi thật, kêu vay bao nhiêu gửi đúng bấy nhiêu không hơn không kém. Cộng với sô tiền còn lại của mình nó chuyển khoản trả đủ cho Duy Dương không thiếu một đồng, dù sao cũng là người yêu thôi chứ đã cưới nhau đâu mà tiêu tiền của nhau được. Huống hồ gì giờ vào Sài Gòn Duy Dương còn phải đi thuê nhà chứ không phải có nhà sẵn như ở ngoài này nữa. Đúng là so với Duy Dương thì không nhiều nhưng mà vay thì trả nên nó không muốn kiểu mang tiếng tiêu tiền của người yêu thôi.
Duy Dương điện thoại ting ting cũng chẳng buồn check, dạo này anh và Trung Kiên thi thoảng cũng hay phải ngồi xem phim ngôn tình của hai con người kia đang xem lắm nên chắc là không để ý
– Em vừa chuyển khoản cho anh đấy rồi đấy nhá
– Hả? Chuyển gì?
Duy Dương mặt ngơ ngác
– Tiền em vay hôm bữa, trả cho anh
– Hâm à? Trả gì? Để đó mà dùng
– Anh biết tính em mà
Duy Dương ngoài thở dài cũng không nói thêm gì, dù sao có nói thì nó cũng không nhận đâu. Nó hay mượn áo khoác hay khăn gì đấy của Duy Dương thì mới không trả thôi chứ tiền mượn thì trả chứ, đồ dùng thì thi thoảng qua phòng Duy Dương có gì hay ho nó cũng hay chôm lắm, tiêu biểu như cả một cái bút anh được bạn bên nước ngoài tặng nó cũng chôm, mua được chậu cây xịn xịn cũng chôm nốt.
– Em nuôi mèo nhá, anh vào đấy chắc cũng bận, dạo này nó đang ốm nên anh cũng không muốn mang theo nữa
– Oke, sáng mai em qua chỗ Mai Anh lúc rồi lúc về qua chỗ anh xem có gì giúp được thì giúp
– Cũng không có gì, anh thuê nhân viên làm trọn gói luôn rồi
Hà Đan gật gù, tự nhiên nó lại muốn đi tìm thằng cha giám đốc biến thái kia đấm cho vài cái, người ta đang yêu nhau yên bình và hạnh phúc tự nhiên đâu ra bắt mỗi đứa một nơi thế này, đáng ghét thực sự.