Lý Dục Thần lạnh lùng đứng nhìn.
“Bảo vệ đâu!”, bà Lâm nói với ra ngoài: “Đuổi thằng nhóc này ra ngoài cho tôi!”
Hai bảo vệ đi vào rồi tới bên cạnh Lý Dục Thần, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải làm động tác mời.
Nếu anh không chịu đi, họ sẽ giữ anh lại không chút do dự rồi cưỡng chế lôi ra ngoài.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Lâm Thiền Minh ở trong phòng bệnh chăm ông cụ từ sớm giờ bước ra.
“Cậu tên là Lý Dục Thần?”, ông ấy hỏi.
Ông ấy vừa ra ngoài, Lý Dục Thần vừa nhìn đã biết đây là một cao thủ võ đạo.
“Vâng”, Lý Dục Thần đáp.
Lâm Thiền Minh gật đầu, bảo: “Để cậu ấy thử xem sao”.
“Chú hai!”
Lâm Thu Thanh muốn ngăn cản, nhưng đã thấy Lâm Thiền Minh xoay người đóng cửa phòng bệnh lại.
Bà Lâm nói: “Thu Thanh, như vậy sao được, cậu ta mới bao nhiêu tuổi đầu, thậm chí còn chưa đi học, sao có thể chữa bệnh cho ông cụ, ngộ nhỡ chữa kiểu gì làm nguy hiểm đến tính mạng…”
Lâm Thu Thanh ngăn cản: “Chú hai đã nói rồi, chỉ thử xem sao thôi”.
Viện trưởng Diêu ở bên cạnh nói: “Ông Lâm, để cậu ta thử cũng được thôi, nhưng tôi xin phép báo trước, sau khi cậu ta nhúng tay vào, nếu xảy ra chuyện gì bệnh viện chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu”.
Lý Dục Thần vừa nghe đã hiểu ông ta muốn đùn đẩy trách nhiệm.
“Viện trưởng Diêu, nếu tôi không chữa khỏi được, đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng nếu chữa khỏi thì sao?”
“Làm sao có chuyện đó được!”, Viện trưởng Diêu bật thốt lên: “Nếu cậu chữa khỏi bệnh cho ông cụ, tôi sẽ trao cờ thi đua cho cậu”.