Long Quân Dao khó khăn dời ánh mắt đi để không tiếp tục bị quyến rũ bởi dáng vẻ của người đang nằm bên trong lòng chính mình.
“Em cố chịu thêm một chút! Sắp đến phòng rồi!” Long Quân Dao quay mặt đi hướng khác không nhìn Tô Mộc rồi nói với giọng cứng ngắt.
“Dao ca, tại sao chị lại quay mặt đi hướng khác? Nhìn em đi!” Tô Mộc mỉm cười đầy mị hoặc và cố ép sát bầu ngực to tròn của bản thân dính thân thể của đối phương hơn, rồi cô đưa tay lên ép Long Quân Dao quay đầu nhìn cô.
Bị ép quay đầu, Long Quân Dao miễn cưỡng nhìn xuống Tô Mộc một cái.
Không ổn rồi! Nếu em ấy cứ tiếp tục quyến rũ cô như thế thì sẽ toang mất!
Long Quân Dao cố gắng trấn áp cái cảm xúc muốn ăn sạch cái người trước mắt xuống bụng, rồi lại một lần muốn làm lơ dời mắt đi thì bỗng Tô Mộc lại đưa bàn tay nhỏ lên giữ lấy khuôn mặt cô lại.
“Dao ca, em thật sự không thể nhịn được nữa!”
Nói dứt lời, Tô Mộc dứt khoát đem môi của bản thân đặt lên môi của người trước mắt.
Không kịp phòng bị, Long Quân Dao bị Tô Mộc tấn công bất ngờ.
Tô Mộc chiếm thế thượng phong, cô nàng dùng lưỡi cố tách răng môi của đối phương ra để có thể thâm nhập vào bên trong sâu hơn.
Long Quân Dao thực sự không ngờ đến Tô Mộc lại chủ động tấn công, cho đến khi lưỡi của cô nàng đã quấn lấy lưỡi của cô thì lúc ấy trong đầu của Long Quân Dao cô đánh ‘oành’ một cái rõ to.
Sợi dây thần kinh tỉnh táo cuối cùng của cô rốt cuộc cũng bị chặt đứt.
Hai người bên trong thang máy môi lưỡi giao triền đầy ướt át, cả hai triền miên chìm đắm trong không gian riêng một lúc ngắn thì mới chịu buông tha cho nhau, hai đôi môi dần tách ra rồi kéo theo một sợi chỉ bạc đầy gợi tình.
Khóe môi của Long Quân Dao hơi kéo lên, cô nhỏ giọng nói với Tô Mộc:
“Em có hối hận khi hôn tôi không?”
Không đáp lại, Tô Mộc dùng ánh mắt si mê nhìn cô rồi lắc lắc đầu, đã vậy cô nàng còn một lần nữa chủ động đưa tay ôm lấy cổ của Long Quân Dao rồi ghé đầu sát vào lòng ngực của cô.
Long Quân Dao lúc này vô cùng hài lòng mà khẽ cười rồi lại chợt đưa môi sát bên tai của cô nàng thì thầm nhỏ:
“Nếu đã vậy, thì sau này em sẽ không còn cơ hội để hối hận nữa đâu.”
“Em sẽ không hối hận!” Tô Mộc nhỏ giọng đáp lại rồi hơi chồm người lên rồi hôn lên khóe môi của Long Quân Dao một cái.
Cùng lúc ấy, thang máy kêu lên ‘đinh’ một tiếng báo hiệu đã đến tầng cần đến.
—————–
Long Quân Dao ôm Tô Mộc bước ra khỏi không gian chật hẹp rồi đi dọc hàng lang, sau đó liền dừng lại trước cánh cửa có con sổ khớp với tấm thẻ mà cô đang cầm trên tay.
Dùng cái thẻ ấy mở khóa cửa, Long Quân Dao bế Tô Mộc đi vào trong rồi khóa cửa lại.
Ôm Tô Mộc đi đến bên chiếc giường lớn rồi cô chậm rãi để cho cô nàng xuống bên dưới nệm.
Tô Mộc nằm trên cái giường lớn với thân thể đang nóng bừng, cô nàng uốn éo vài cái đầy khiêu gợi rồi giương đôi mắt xinh đẹp của bản thân lên nhìn Long Quân Dao.
Cái nhìn của Tô Mộc như một mòi lửa làm cho Long Quân Dao đã cảm thấy nóng thì càng trở nên nóng hơn nữa.
Cô khi này kéo kéo nới dãn cái cà vạt trên cổ, sau đó là kéo cà vạt ra rồi vứt trên nền nhà. Tiếp đó, cô đưa tay lên cởi cái nút áo trên cùng của cổ áo, và tiếp tục cởi thêm một hai nút nữa.
Trang phục vốn chỉnh tề, Long Quân Dao tự mình kéo làm cho nó trở nên xộc xệch.
Thật nóng! Cô không thể tiếp tục mà giữ được lý trí khi mà người bên dưới giường cứ đung đưa cái eo nhỏ quyến rũ cô mãi nữa rồi.
Nếu em ấy đã chủ động, thì cô cũng không khách sáo mà ăn sạch vậy.
Cảm ơn bữa ăn ngon miệng!