Chú ý tới nhân viên công tác lại đi tới thúc giục, vẻ mặt Khương Minh đau đầu mà đẩy hai người một phen: “Thôi thôi, nhanh chóng lên sân khấu đi.”
Tả Đào mơ hồ không rõ mà lên tiếng, xoay người bước chân máy móc đi tới bàn.
Khi đi qua thông đạo, cậu theo bản năng tăng tốc độ.
Cậu không dám nhớ lại tình huống hai người trốn sau cánh cửa thông đạo ngay một phút trước.
Trong hoàn cảnh ánh sáng tối tăm, Tống Thời Hàn dường như muốn đem cậu ăn vào bụng. Vốn dĩ anh đã cao lớn hơn cậu rất nhiều rồi, bây giờ chỉ cần một cái cánh tay là có thể nhẹ nhàng chặn cậu sau cánh cửa, lúc hôn xuống vừa mãnh liệt lại gấp gáp, giống tính tất cả hô hấp của cậu đều bị anh đoạt lấy.
Tống Thời Hàn rất hiếm khi mất kiểm soát cảm xúc như vậy, trong lúc nhất thời, Tả Đào chỉ cho là anh nhớ lại chuyện năm đó, cho nên cảm xúc mới không tốt, cho nên cũng không phản kháng mà ngoan ngoãn tuỳ tiện anh hôn môi để phát tiết ra.
Hơn nữa cậu cũng cảm thấy rất chột dạ vì hành vi ác bá vừa rồi của mình, nụ hôn của Tống Thời Hàn ở một mức độ nào đó cũng làm cậu nhẹ nhàng thở ra.
Nếu không phải quá thích, sao lại có thể tuỳ tiện ở chỗ nào cũng hôn môi thế này được.
Tống Thời Hàn quả nhiên đối với bé hồng nhạt dễ thương thích nói thô tục cũng không có cách nào kháng cự.
Nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Tống Thời Hàn, thật sự không cần thiết bởi vì một người không quan trọng mà ảnh hưởng tâm tình, ngoại trừ chứng minh đối phương còn chiếm dữ một vị trí trong lòng ra, thì chả có cái tác dụng gì cả.
Và thực sự đôi môi cậu cảm thấy tê quá.
Lúc ngồi xuống ghế thi đấu của mình, Tả Đào còn đang cân nhắc việc này, cậu phát hiện từ khi mình yêu đương tới nay thật sự đã thay đổi rất nhiều, giống như hiện tại, chỉ trong một nháy mắt thôi cậu cư nhiên keo kiệt muốn đem Tống Thời Hàn hoàn toàn chiếm giữ cho riêng mình, mặc kệ là tốt hay xấu, hắn không muốn Wind lắc lư trước mặt Tống Thời Hàn.
Cậu muốn Tống Thời Hàn thẳng tiến không lùi mà đi đuổi ước mơ của mình, mọi người đều sẽ ở bên cạnh anh.
Cho nên Wind cần phải chết.
Giải đấu mùa hè vẫn theo hệ thống BO3, ván thứ hai bắt đầu nhanh chóng bắt đầu sau vài lời của bình luận viên. Sau một hồi trao đổi, bọn họ vẫn áp dụng chiến thuật đẩy nhanh, những điều chỉnh trong phiên bản mới này khiến họ như là hổ thêm cánh, Fire chiến lực không cần nhiều lời, hai người Vương Thu và Tả Đào cũng càng thêm dễ dàng thể hiện thế mạnh của mình.
Đặc biệt là Tả Đào, người vốn chủ yếu chơi theo kiểu AP, sau khi khắc phục được khuyết điểm, cho dù là thao tác hay là ý thức phối hợp đều nhảy lên mấy tầng lầu, thỉnh thoảng cùng Cat lang thang vài đợt, liền có dễ như trở bàn tay ba đường toàn C (???).
Mười lăm phút đầu hiệp hai, sau khi Wildfire có được nền kinh tế áp đảo, họ hoàn toàn bước vào giai đoạn có lợi thế lớn.
Trong giọng nói đội, Vương Thu còn có chút buồn bực, cười hì hì nói: “Wind làm sao vậy, cảm giác trạng thái so với trận đầu kém hơn không ít, là hắn biến đồ ăn, hay là tôi biến mạnh?”
Tả Đào: “Hắn vốn dĩ đã đồ ăn, anh cũng quả thật biến mạnh.”
Tư Tranh dọn sạch đường trên xong, nhìn bản đồ, thấy Tả Đào đang lang thang ở đường giữa. nói: “Cẩn thận một chút, người đi rừng ở phía đối diện chắc chắn sẽ đi xuống sau khi xử lý xong ba con sói, anh phải trở về thành mua trang bị.”
Tư Tranh: “Pink còn có mắt không, ném về phía đường sông một cái, chờ lát nữa anh trực tiếp truyền tống qua.”
Vương Thu: “Vậy lát nữa chúng ta trực tiếp tập trung ở đường giữa làm một đớt?” Hắn nhìn ba cái đầu của mình, đắc ý nói: “Wind đã không được, Quả Đào sẽ chờ cơ hội giúp tôi bắt lại hắn, tôi lát nữa cho một cái đại chiêu nữa thôi, a ha ha ha, chúng ta hãy liên thủ để cùng nhau hủy diệt thế giới ha ha ha!!!”
“Tới.” Tả Đào dùng lưỡi chạm vào má, sau khi cắm một cái mắt thật, nhướng mày nói: “Wind đầu người cho em.”
Vương Thu: “A ha, em một cái phụ trợ muốn đầu người làm gì?”
“Cái phụ trợ này của em đánh ra thương tổn cao hơn anh, anh tin hay không?” Tả Đào một bên nói một bên ở trong lòng tính toán kỹ năng CD cùng trị số thương tổn, lại đi tìm vị trí của Wind, tiếp tục nói: “Cùng mọi người thương lượng một chuyện?”
Tống Thời Hàn đơn thương độc mã từ khu vực hoang dã đối diện dạo qua một vòng, cũng hướng về phía đường giữa: “Chuyện gì?”
Tả Đào lịch sự nhưng khiêm tốn: “Từ giờ trở đi, đầu của Wind, em muốn hết, đầu những người khác em không lấy.”. Đam Mỹ Hài
Tuy rằng mọi người đều biết Tả Đào không thích Wind, nhưng ít nhất trước đó cũng không có biểu hiện quá rõ ràng, cố ý nhắm vào như vậy, lại còn có chẳng phân biệt trường hợp đang ở giải đấu mùa hạ.
Trong giọng nói đội an tĩnh vài giây.
“Ưm……” Thấy Tả Đào tựa hồ không có nói đùa, Vương Thu sắc mặt cứng đờ: “Cái này có thể nói sao?”
Dừng một chút, hắn lại cười để giảm bớt sự xấu hổ: “Nghe lén viên không cần hiểu lầm, tin tưởng mọi người hẳn có thể lý giải hành vi không được lý trí của fans only bọn họ, đúng không?”
Tuy là nói như vậy, nhưng biểu tình trên mặt mọi người đều hoặc nhiều hoặc ít có chút hưng phấn lên.
Không biết từ khi nào bắt đầu, thỉnh thoảng chỉ cần một câu của Tả Đào đã có thể dễ dàng kích bạo không khí, gần như chỉ cần một câu, sĩ khí trong đội nháy mắt tăng lên gấp bội, ó một loại tự tin và dũng khí chỉ có ở tuổi trẻ.
Cat đáp ứng nhất dứt khoát: “Được.”
Tư Tranh gần chỉ hơi ngẩn ra sau liền cười: “Anh còn cho là chuyện gì. Được, dù sao trận này chúng ta đã thắng, Quả Đào em tùy tiện chơi, anh ở phía trước chắn thương tổn cho em.”
Vừa dứt lời, Tống Thời Hàn di chuyển vị trí xuyên tường, trong nháy mắt Vương Thu dùng chiêu lớn khống chế Wind,, sau khi bù đắp tổn thất, lời ít ý nhiều: “Tới lấy đầu.”
Lúc đó, ngoại trừ nghe lén viên viên ram tất cả mọi người không có chú ý tới thế cục trò chơi đã chuyển sang hướng hí kịch.
Tả Đào quả thực đã thực hiện lời hứa chỉ lấy đầu của Wind, ở đường giữa, trong rừng rậm, hay trong Hố Rồng rồi lên vùng đất cao, bất cứ nơi nào có Wind xuất hiện, liền sẽ thấy thân ảnh của Tả Đào.
Đáng sợ nhất chính là ở đợt chiến đấu tổ đội vừa rồi, còn phá lệ không lý trí mà bỏ qua tháp đi cường sát. Tư Tranh và Tống Thời Hàn tính là nhanh tay lẹ mắt bước tới chặn vết thương của tòa tháp hai lần, cuối cùng ba người họ đã trốn thoát một cách suôn sẻ.
Giết đến cuối cùng, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Vương Thu đều phải khóc: “Bé Đào, em đừng giết nữa, anh sợ.” Sợ sau khi kết thúc thi đấu, liền phải để nhân viên công tác chuẩn bị bồn gội đầu cho hắn.
Bình luận viên B phản ứng hơi chậm nhưng vẫn hưng phấn hét lên: “rận chiến của Wildfire thật sự rất đẹp! Fire vẫn có kỹ năng với đầy đủ hỏa lực, trong khi Reborn chỉ còn lại người đi rừng và Wind còn sống, nhưng bọn hắn hẳn là chạy không lại Fire và Pink khi luôn liên tiếp sử dụng tốc biến—— rất tốt Fire đuổi theo, hạ gục người đi rừng bằng hai phát súng, cái gì cơ?! Kỹ năng cuối cùng hắn có thể lấy đầu…… A! Trên tay Pink cư nhiên còn đang tốc biến, Pink lên Pink lên!!! Chúc mừng Pink thành công lấy đầu Wind!!”
Bình luận viên A: “Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, có phải Pink đang nhắm vào Wind không?”
Bình luận viên C cười: “Có lẽ cậu không gặp ảo giác đâu, trọng điểm là, toàn viên Wildffire giống như còn đang giúp em ấy.”
Bình luận viên A nói đùa để làm dịu bầu không khí, nhìn Bình luận viên C: “Ha ha ha, chẳng lẽ nói Pink và Wind có ân oán gì sao?”
Bình luận viên C thầm nghĩ, ông đây thật sự bái phục cây chày gỗ như cậu, cậu còn nhìn tôi làm gì: “Không biết, ngoài cái ân oán mà bân đầu mọi người cùng thảo luận ra, tôi cùng không biết còn cái ân oán nào khác không.”
Dứt lời, tiếng hét của khán giả gần như xuyên thủng màng nhĩ, ngay cả tai nghe cũng không thể cách ly được tiếng hét của họ.
Dưới đài, Khương Minh vừa vui mừng vừaà cáu giận mà thưởng thức các đội viên nhà mình, thao tác quả thật là xinh đẹp muốn chết, nhưng……
Chẳng phải là quá nhắm sao a a a, sợ người xem không nhận ra tư tâm hay gì?!!!
Trận đấu kết thúc ở phút thứ 26 và họ đã giành chiến thắng với tỷ số 2:0.
Sau khi rời sân, Tống Thời Hàn đã đi phỏng vấn với tư cách là MVP của trận đấu.
Phụ trách phỏng vấn vẫn là Ngô Thủy Ba, người này quả nhiên không phụ kỳ vọng của các fans, mười cái vấn đề thì có tám cái là xoay quan Tả Đào vừa mới ở trong trò chơi nhắm vào Wind để triển khai, điều này không chỉ thỏa mãn sự hiểu biết của người hâm mộ kỹ thuật về hoạt động chi tiết mà còn chăm chút vào những chủ đề khiến fan CP phải hét lên.
Trong bối cảnh của trận đấu mùa hè, Ngô Thủy Ba cười: “Nói tóm lại, Wildfire của chúng ta đã thể hiện rất tốt trong trận đấu này, đặc biệt là đường dưới các anh, đã cho ra được một trận phối hợp vô cùng đẹp mắt, hiện tại đã treo ở trên hot search.”
Hắn cười đến ý vị thâm trường, lại tiếp tục hỏi: “Có câu hơi mạo phạm. Lúc trước ở vòng sơ loại, tôi nhớ đến Hàn Thần, sự phối hợp của anh với Pink cũng không có gì phô trương, ở chỗ này tôi muốn đại biểu các fan hỏi một chút, làm sao mà hai người có thể ở trong khoảng thời gian ngắn lấy được tiến bộ đến như vậy?”
“Lại hoặc là nói, áp dụng phương pháp tương đối đặc biệt gì sao?”
Câu hỏi này thực ra có chút không phù hợp, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nghe thấy sự ám muội trong đó.
Bên ngoài địa điểm, Tả Đào vừa đi theo xem náo nhiệt liền che mặt ho nhẹ, tránh xa tầm mắt của các nhân viên từ mọi hướng truyền tới.
Ngô Thủy Ba vẫn nhìn Tống Thời Hàn đầy hứng thú.
Vốn đang cho rằng Tống Thời Hàn sẽ không quá trực tiếp trả lời những vấn đề này, nhưng ai biết, một giây tiếp theo, Tống Thời Hàn ngước mắt hướng ngoài màn ảnh nhìn ra, khóe miệng ngậm ý cười, đạm thanh nói: “Huấn luyện nhiều. Mặt khác, có thể là do hôm nay bàn phím dùng khá tốt.”
Anh vừa nói vừa nhấc túi ngoại vi lên, để lộ một góc bàn phím màu hồng bên trong: “Đại ngôn của tôi và Pink, các bạn fans nếu thích nhớ ủng hộ một chút.”
Mới nói xong, Ngô Thủy Ba là người đầu tiên bật cười.
“Đã biết.”
Ngô Thủy Ba nhất thời nhịn không được, cuối cùng không nhịn được nữa, cười nói: “Vừa lúc tôi mới kết giao bạn trai, chờ về nhà liền đặt đơn, cùng chia sẻ với một người khác!”