“…” À thế à!
Thả rắm ấy.
Lạc Cẩm Tu đúng là càng lớn càng hư hỏng mà.
Trả lại cho bảo bảo Tiểu Cẩm Tu dễ nói chuyện hơn trước đây đi.
“Nhị thiếu, tới nơi rồi ạ.” Xe đã dừng tự khi nào, cửa sau mở ra. Bác tài đứng đó, không dám nhìn thẳng, cúi đầu làm ra tư thế mời.
Tịnh Hề nhanh chân nhảy khỏi người anh, cầm dây dắt chó đi ra ngoài trước.
Phù, về nhà rồi.
Mấy giờ rồi ta?
[ Kí chủ, bảy giờ hai mươi lăm phút rồi. Ngài chỉ còn ba mươi lăm phút nữa để ngồi chơi thôi.] Chuột nhỏ thông báo, nó hơi hơi lo lắng. Nam phụ cứ kè kè bên cạnh thì kí chủ đi cứu khách hàng kiểu gì?Nam phụ đại nhân thực phiền.
Mong tí nữa anh ta biết điều mà bỏ về.
Tịnh Hề quay đầu lại, thấy thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, sải bước chân thon dài đi đến chỗ cô. Anh rất cao, cao hơn xưa nhiều thế nên Tịnh Hề luôn phải ngẩng đầu lên nhìn.
Tịnh Hề:”…” Lùn thì làm sao?
Kì thị nhau à?
[ Kí chủ, ai chê ngài đâu chứ. Ngài vẫn rất đáng yêu, xinh đẹp mà.]Đúng đúng đúng.
Ta đẹp mà.
Lùn sẽ rất cute.
“Sao không đợi anh?” Lạc Cẩm Tu nắm lấy tay nhỏ của cô, đi về phía trước. Tay bị người ta túm lấy, Tịnh Hề phải đi theo anh. Mấy con chó có lẽ rất sợ Cẩm Tu, cố gắng cách anh ta thật xa, co rúm lại với nhau.
Sao lại thế nhờ?
Lạc Cẩm Tu lại đi tu luyện công pháp tà đạo nào à?
Công pháp doạ chó
“Nhà em đây à?”
“A, đúng rồi.” Tịnh Hề hồi thần lại, cô móc chìa khoá ra, mở cổng, kéo cả đám chó đi vào. Mắt nhìn ra Lạc Cẩm Tu vẫn đứng yên ở ngoài…
Uể, anh ta không đi đi???
Đứng đó hứng nắng à?
“Không mời anh vào ư? Tiểu thiên sứ, đây là lần đầu chúng ta gặp lại mà.”
Tịnh Hề mím môi, suy nghĩ xem nói thế nào…
“Tí nữa em có việc phải ra ngoài rồi. Hay hôm khác tới tìm anh nhá.”
“Không sao. Đến lúc đó, anh sẽ tự thân dời đi.”
Tịnh Hề trầm mặc một lúc, sau đó liền mở cổng cho người vào. Trong lòng Lạc Cẩm Tu sướng rơn hết lên…
Tiểu thiên sứ cho anh vào nhà kìa.
Một giây ở bên em ấy cũng là niềm hạnh phúc đối với anh rồi.
Tịnh Hề mở cửa nhà ra, thả dây dắt chó xuống. Mấy chú Milu được thả rông, thè lưỡi liếm mũi, chạy đến ổ chơi.
Chơi không đủ.
Phải ăn nữa.
Gâu gâu gâu…
Gâu gâu gâu…
Đám chó chạy đến chỗ Tịnh Hề, nhao nhao sủa nhặng hết lên. Có lẽ vì đói quá, chúng nó đã quên mất sự tồn tại của Lạc Cẩm Tu.
Tịnh Hề vuốt mũi trấn an từng con, cô ném một đôi dép nam đi trong nhà xuống, đưa cho Lạc Cẩm Tu: “Anh mau mau đi dép vào đi. Đợi em cho bọn chúng ăn đã.”
Lạc Cẩm Tu nhìn đôi dép đó, rồi lại quan sát quanh nhà…
Tuy biết người đó là giám hộ của cô…
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện tiểu thiên sứ sống chung với một tên đàn ông khác là anh muốn hủy diệt tất cả rồi.
Càng quá đáng hơn là đôi dép cô đưa anh là của thằng đó.
_______________________________
**Hời, tôi bảo với papa mama là con đang viết truyện trên mạng đấy, các độc giả ủng hộ cực. Bọn họ hứng chí lên và nói: “Ồ, mày viết truyện gì, cho bố mẹ đọc với xem nào. Chủ đề về gia đình, cuộc sống à.”
Tôi:”…” Lặng lẽ câm nín.
Thiết nghĩ là không nên để bố mẹ đọc được những trang truyện nì của tôi thì hơn.
Không thì bị ăn dép.
Chủ đề tôi viết ấy à, chắc các cô rõ lắm nhỉ. Các bậc tiền bối không nuốt nổi khẩu vị muối biển của chúng ta đâu.???**.