Chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp từ trong một ngọn núi của thế giới kia bay ra, đáp xuống đỉnh một ngọn núi gần phía ngoài nhất.
Nàng nhìn lướt qua mọi người phía ngoài, cười, rút ra một cây sáo xanh biếc từ bên hông đặt lên môi.
Một giây yên lặng.
Tiếng sáo bắt đầu cất lên.
Trong trời đất lập tức không còn tiếng vang gì nữa chỉ còn một âm thanh lượn lờ uyển chuyển.
Mọi người nghe như si như say.
Rầm rầm đùng đùng.
Trên phi thuyền lập tức có từng bóng đen bay lên trời, phát ra tiếng hét thảm trong tiếng sáo.
Nhưng mà thiếu nữ giống như không nghe thấy gì vẫn thổi sáo như trước.
Tiếng sáo theo gió bay xa.
Những bóng đen kia giãy dụa muốn chạy trốn nhưng dần dần hóa thành bột phấn biến mất trong làn gió.
Lại qua mấy chục giây.
Tiếng sáo ngừng lại.
Thiếu nữ buông cây sáo bẩm báo: “Cung chủ, đã diệt hết tà sùng thái cổ ẩn nấp.”
Giọng nói cung chủ vang lên trong hư không: “Tốt, ngươi lui xuống đi.”
Thiếu nữ nhún người thi lễ, hóa thành một vệt sáng bay về phía đỉnh núi cao xa bị mây mù che kín.
Hình ảnh này lưu lại thật lâu trong trái tim những đứa trẻ ở đây.
Lúc này những phi thuyền chờ đã lâu đồng loạt bay lên không, tiến vào một nơi trong thế giới động thiên kia.
Phi thuyền đáp vào nước sông mặc sóng cuốn trôi vào đảo nhỏ trên sông.
Hòn đảo nhỏ này vô cùng trống trải, nhưng lại có nhiều cây cầu đá nối liền hòn đảo nhỏ này với các ngọn núi khác.
Chỉ là sương và mây quá dầy nên có một vài cây cầu đá đã biến mất trong đám mây.
Tất cả trẻ con được đưa lên đảo nhỏ.
Đệ tử nhập môn là đại sự ba năm một lần, phong chủ các đỉnh đều đã sớm chờ ở chỗ này.
Ngay cả cung chủ cũng đã tới.
Cố Thanh Sơn nhìn phía y.
Chỉ thấy cung chủ bây giờ trẻ hơn hồi trước không ít, tóc cũng không bạc trắng, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong có vài phần phong lưu phóng khoáng.
Bảo sao nữ nhi của y xuất sắc như vậy.
Cố Thanh Sơn chuyển ý nghĩ ánh mắt nhìn về phía bên cạnh cung chủ Hoang Vân.
Một thanh trường kiếm nhẹ nhàng trôi nổi bất động, nhưng thanh này lại không phải Địa kiếm.
Xem ra lúc này Địa kiếm còn chưa xuất thế.
Lúc này tất cả trẻ con đã đứng ngay ngắn, cung chủ nhìn lướt qua rồi phất tay.
Một vị tu sĩ đi ra đứng lại trên một cây cầu đá.
“Có được pháp khí thuật ngũ hành thì đi theo con đường này lên núi Bích Thủy.” Gã lớn tiếng nói.
Vị tu sĩ thứ hai đi tới một cây cầu đá khác, nói: “Có một loại linh khí như giáp cụ, giáp tay thì theo cây cầu này đi lên núi Cổ Hà.”
Những tu sĩ khác lần lượt đi lên từng cây cầu đá, bắt đầu giải thích cho đám trẻ con.
“Lấy được triệu linh khí thì đi tới cây cầu ta đứng, lên núi Linh Ứng.”
“Lấy được các loại binh khí như đao cung kiếm côn thì theo ta lên núi Tê Vân.”
“Lấy được các loại nhạc khí thì theo ta lên núi Diệu Âm.”
“Lấy được đĩa bát quái, lò luyện đan, tiền đồng, phủ bút, thiết chùy, đồ dùng nhà bếp… theo ta lên núi Thương Hạc.”
“Để đi lên sáu núi của Hoang Vân, mọi người đều phải tự mình đi bộ, hiện tại các con xếp thành hàng từng bước lên núi.”
Đám trẻ con nghe xong lập tức dựa theo đồ đạc mình lấy được trong khảo nghiệm, chia ra đi tới các cây cầu đá.
Cố Thanh Sơn vừa xếp hàng, vừa nhìn xung quanh đảo nhỏ.
Ngoại trừ đảo nhỏ dùng để trung chuyển này thì trên mặt sông có tổng cộng bảy ngọn núi.
Thế nhưng các vị tu sĩ vừa rồi chỉ nói sáu ngọn núi, còn ngọn núi lớn nhất kia thì lại không có người đi ra chỉ đường.
Hắn lập tức hỏi trưởng lão dẫn hắn nhập môn.
Trưởng lão kia cười nói: “Ngọn núi lớn nhất kia chính là ngọn núi của cung chủ Hoang Vân các đời, chỉ có cung chủ và đệ tử của ngài mới có thể lên đó.”
Cố Thanh Sơn lẳng lặng suy nghĩ một lát.
Hoang Vân Thiên Cung.
Bản thân đã tiến vào được thiên cung kỳ thực cũng là tiến vào tông môn của sư phụ.
Sư phụ đã từng tu tập thuật pháp của tông môn trên Thiên Cung.
Hơn nữa, cung chủ Hoang Vân chính là phụ thân của sư phụ, nói cách khác cũng là sư công của mình.
Nhưng dựa theo trình tự truyền thừa thì sư phụ đã thay mặt không biết bao nhiêu đời chưởng môn, cho nên cung chủ Hoang Vân còn có thể tính là sư tổ của mình.
Có vẻ loạn rồi.
Thế nhưng rất hiển nhiên, bản thân vì học thuật pháp bản môn mà lại một lần nữa gia nhập môn phái cũng không phải chuyện không đúng phép tắc.
Cố Thanh Sơn đã quyết định lập tức đi thẳng tới phía cung chủ Hoang Vân.
Khi hắn đi tới nửa đường thì toàn bộ tu sĩ đã phát hiện ra hành động của hắn.
Thế nhưng cung chủ không nói gì mà cũng không có tu sĩ nào đi ra ngăn cản hắn.
Nhóm những đứa trẻ kia cũng nhanh chóng phát hiện chuyện bên này.
Bọn nó đồng loạt dừng bước khó hiểu mà nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đi tới trước mặt cung chủ Hoang Vân, nghiêm túc thi lễ.
“Con có chuyện gì?” Cung chủ Hoang Vân nhìn hắn hỏi.
“Xin người nhận con làm đồ đệ.” Cố Thanh Sơn nghiêm túc trả lời.
Cung chủ Hoang Vân yên lặng nhìn hắn, vẻ mặt khẽ thay đổi.
HIển nhiên là có người bẩm báo với y tình huống của Cố Thanh Sơn.