Cô bé liếc nhìn tu sĩ chủ trì, sau khi được cho phép thì vui sướng chạy về phía mỹ nhân mặc cung trang.
Đứa bé thứ năm tiến lên.
Hơn mười đám mây chiếu cột sáng xuống bao nó lại, cũng có đủ loại giáp tay từ trên trời giáng xuống, trôi nổi trước mặt nó.
Đây là thiên phú võ đạo đầy đủ.
Đứa bé nam chăm chú rồi chọn một cái giáp tay hỏa linh màu đỏ rực rỡ.
Các giáp tay khác lập tức trở về đám mây của mình.
Một đại hán thân hình khôi ngô đứng ra, dẫn đứa bé trở về chỗ môn phái của mình.
Tiếp theo thì đến lượt Cố Thanh Sơn.
Hắn yên lặng đi lên trước rồi đứng lại ở giữa sân.
Trong trời đất sinh ra một dao động kỳ diệu.
Một gợn sóng vô hình yên lặng dung nhập vào trong tâm niệm của hắn không ngừng thăm dò cái gì đó.
Cố Thanh Sơn cảm nhận được dao động này, trong lòng vô cùng tò mò.
Hậu thế thì lại không có thủ đoạn có thể trực tiếp giúp mọi người xác định được lĩnh ngộ mà mình am hiểu nhất hay như vậy.
Linh Quy nói bản thân tiến vào bất kỳ môn phái nào cũng không quan trọng, đều có thể có cơ hội tìm thiên kiếm.
Nhưng nhớ lại một màn lúc trước, cung chủ Thiên Cung là một kiếm tu cường đại.
Cung chủ Thiên Cung từng thắng được nửa chiêu của thần linh…
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy các đám mây năm màu đứng yên bất động.
Đến, cho ta một thanh kiếm đi.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào đám mây, thầm nghĩ trong lòng.
Một giây kế tiếp dao động trong cơ thể yên lặng biến mất.
Sau đó mấy trăm đám mây nhẹ nhàng rung động.
Bỗng nhiên có một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng nổi trong hư không trước mặt Cố Thanh Sơn.
Trường kiếm phát ra tiếng ong ong nho nhỏ.
Tiếng kêu đó như một tín hiệu.
Từng thanh trường kiếm từ trong các đám mây rơi xuống trôi nổi trước mặt Cố Thanh Sơn.
Mấy hơi thở sau.
Một hình ảnh khiến người ta không thể tin nổi xuất hiện.
Một lượng lớn trường kiếm chằng chịt vây quanh Cố Thanh Sơn, hình thành từng vòng tròn vờn quanh hắn.
Gần nghìn thanh trường kiếm.
Chúng nó cùng phát ra tiếng ong ong rất nhỏ, tựa như rất mong muốn được Cố Thanh Sơn lựa chọn.
Những đứa trẻ đứng chờ đã sớm nhìn tới ngây người.
Toàn bộ trưởng lão các phái đều đứng lên.
Tu sĩ chủ trì nghi thức lấy lại bình tĩnh, tiến lên hỏi: “Đứa nhỏ, con đã nghĩ ra môn phái muốn vào chưa?”
Cố Thanh Sơn nhẹ giọng trả lời: “Hoang Vân Thiên Cung.”
“Đúng vậy, con muốn gia nhập Hoang Vân Thiên Cung.”
Cố Thanh Sơn xác nhận lại một lần nữa.
Hắn đang ở trong thân xác một đứa trẻ, giọng nói thanh thúy dễ nghe lập tức vang khắp quảng trường.
Tu sĩ chủ trì nghi thức cười nói: “Con cũng thật biết chọn, Hoang Vân Thiên Cung là môn phái đệ nhất thiên giới, được thần linh quan tâm sâu sắc.”
Tu sĩ nói xong thì nhìn về một phía, hỏi: “Vậy Hoang Vân Thiên Cung nghĩ sao?”
Những người khác cũng nhìn về phương hướng đó.
Trước mắt mọi người, một trưởng lão áo trắng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Người này có thể dẫn động Thiên kiếm đã chứng minh tâm ý thuần chính của mình, chính là hạt giống tốt của kiếm đạo, Thiên cung chúng ta đương nhiên không có ý kiến gì.”
Keng.
Một thanh trường kiếm bay tới, rơi vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Những trường kiếm khác không cam lòng ong ong một tiếng đồng loạt bay trở về bầu trời, ẩn vào trong các đám mây.
Lão già ngoắc tay với Cố Thanh Sơn nói: “Đến đây đi đứa nhỏ, từ hôm nay trở đi con đã trở thành đệ tử của Hoang Vân Thiên Cung.”
Cố Thanh Sơn mang theo trường kiếm đi tới sau lưng lão già.
Nơi đây đã có mấy đứa nhỏ đang ngồi trên chiếu tò mò quan sát hắn.
Bọn nó đều là đệ tử vừa mới gia nhập môn phái.
Nhưng hắn thật sự đã quên mất cách để giao lưu kết tình bằng hữu với một đám con nít.
Chẳng lẽ phải đi giả bộ đáng yêu sao.
Hắn suy nghĩ trong nháy mắt rồi yên lặng lắc đầu.
Vì vậy hắn tìm một khối đất trống, cũng là ngồi trên chiếu nhưng không nói lời nào.
Bên tai hắn truyền đến tiếng nói chuyện của những người bạn nhỏ.
“Triệu ca, dường như hắn rất lợi hại.” Một giọng nói lo lắng vang lên.
“Sợ cái gì, hắn đâu có ăn thịt người, chỉ là bộ dạng hơi khiến người ta nhìn mà ghét thôi.” Một giọng nói tràn đầy ghen tị đáp lời.
“Ừm, ừm.”
“Yên tâm đi, Triệu Khoan ta vẫn sẽ bảo kê đệ, đồ Hoàng Nhị Lang nhát gan.”
“Cha đệ đã sửa lại tên cho đệ rồi, hiện tại đệ tên là Hoàng Chiến.”
“Được rồi, Hoàng Chiến, về sau trong tông môn ta sẽ bảo kê đệ, ai bảo đệ gọi ta là đại ca chứ.”
“Đa tạ Triệu ca, đệ sẽ không gây chuyện lung tung.”
“Ngu ngốc, cho dù là gây sự thì cũng là người khác sợ đệ.”
“Dạ dạ.”
Cố Thanh Sơn lặng lẽ trợn mắt rồi nhắm mắt lại.
Sắc trời dần tối.
Tuyển chọn gia nhập môn phái dần dần kết thúc.
Trưởng lão các tông các phái chào hỏi lẫn nhau rồi thả phi thuyền ra mang theo các đệ tử mới gia nhập trở về tông môn phục mệnh.