Đó là uy áp của thần linh!
Cố Thanh Sơn nhìn về phía thi thể của Triệu Khoan.
Dấu vết thần linh truy đuổi chắc chắn có liên quan tới thi thể của Triệu Khoan.
Cố Thanh Sơn đang muốn ném thi thể vào trong dòng chảy hỗn loạn của thời không thì lại thấy một luồng kiếm quang từ trên không đâm xuống, rơi trên mặt đất.
Địa kiếm.
“Thẩm Ương, ngươi không tồi, nhanh bắt lấy ta ta mang ngươi chạy trốn!”
Địa kiếm nặng như núi cất tiếng.
Cố Thanh Sơn xúc động cầm lấy Địa kiếm.
Một giây tiếp theo, tất cả hình ảnh biến mất.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình đang đứng trên một bức tường đổ.
Bốn phía đều là kiến trúc đổ nát từ chỗ chân hắn đứng kéo dài tới tận đỉnh núi.
Còn một vài cung điện chưa sụp đổ hẳn thì vẫn còn tỏa ra chút linh quang, ánh sáng màu diễm lệ đẹp đẽ quý giá, nhưng lại không mất đi vẻ thanh nhã, hiển nhiên là được trận pháp hút bụi đơn giản nhất bao phủ.
Trận pháp hút bụi chỉ cần hấp thu linh khí thiên địa là tự hoạt động được, cho nên vẫn còn được giữ gìn hoàn hảo trong quá trình lịch sử.
Cố Thanh Sơn thu hồi ánh mắt.
Chẳng biết từ lúc nào đã có một thiếu niên đứng trước mặt hắn, đang tò mò quan sát hắn.
“Xin hỏi…” Cố Thanh Sơn ôm quyền nói.
“Không cần hỏi, ta là Linh Quy mà cũng không nhận ra sao?” Thiếu niên nói.
Cố Thanh Sơn nhìn mai rùa trên lưng hắn, gật đầu nói: “Tiền bối…”
Thiếu niên cắt ngang lời hắn: “Tiền bối cái gì mà tiền bối, hiện tại ta mới 150.000 tuổi, vẫn còn trẻ đấy cho nên ngươi có thể gọi là thiếu niên quy… hoặc là Quy thiếu thì dễ nghe hơn.”
Cố Thanh Sơn: “…”
Quy thiếu vứt một đồ vật cho hắn.
“Ngươi làm không tệ, hoàn hảo hơn Thẩm Ương nhiều cho nên ngươi thông qua khảo nghiệm, thắng được ngọc điệp đệ tử.” Quy thiếu nói.
Cố Thanh Sơn nhìn ngọc điệp trong tay.
Ngọc điệp ẩn chứa linh khí kinh người đang không ngừng tản ra sương trắng mù mịt trên tay hắn.
Tạo hình của linh ngọc này có phần đặc biệt, rất giống một vết nứt.
“Được rồi, không cần xem, bởi vì ngươi thông qua khảo nghiệm nhập môn nên bây giờ có thể bắt đầu tu hành như đệ tử của Hoang Vân Thiên Cung rồi.” Quy thiếu nói.
“Tu hành?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: “Nhưng ta đến để tìm Thiên kiếm.”
“Ta biết.” Quy thiếu nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ thâm trầm: “Thực lực của ngươi quá yếu, hoàn toàn không có cách nào lấy được Thiên kiếm nên phải tu hành trước đã.”
“Đối với những tu sĩ trở lại Thiên Cung như các ngươi mà nói, đây thật ra là một cơ duyên cực tốt trong cuộc đời, có thể tu tập đạo pháp đỉnh cao của năm đó, nhanh chóng tăng thực lực lên.”
“Vậy ta cần phải tu hành tới cảnh giới gì thì mới có thể đi tìm Thiên kiếm?” Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.
“Nếu có ngọc điệp đệ tử thì ngươi phải trở thành một đệ tử xuất sắc nhất trong cùng thế hệ thì mới có cơ hội đi tìm Thiên kiếm.” Quy thiếu nói.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng điểm lên ngọc điệp một cái.
Gợn sóng vô hình từ ngọc điệp lan ra bốn phương tám hướng.
Quy thiếu nói: “Nhớ kỹ, tuy đó chỉ là một đoạn thời gian về thời đại thượng cổ, nhưng quy luật thế giới vẫn tương thông, thực lực ngươi tu hành được ở đây vẫn có thể mang về.”
“Ta nên làm thế nào? Chỉ tu hành thôi sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Quy thiếu lắc đầu cười nói: “Trước tiên ngươi phải vào được Hoang Vân Thiên Cung đã.”
“Ta còn chưa vào được Thiên Cung sao?” Cố Thanh Sơn nghi ngờ nói.
Quy thiếu không thèm để ý nói: “Tiến vào những môn phái khác thì cũng có được cơ hội tìm Thiên kiếm… nhưng ngươi cứ yên tâm đi, cho dù cuối cùng không lấy được tư cách đi tìm Thiên kiếm, thì sau khi trải qua giai đoạn này ngươi cũng sẽ thu hoạch được rất nhiều lợi ích.”
Cố Thanh Sơn đang muốn nói gì đó thì ngọc điệp lại đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Nó mang theo Cố Thanh Sơn lao vào trời cao, dần dần biến mất.
…
Linh lực như gió nhẹ sảng khoái thấm vào người.
Núi xa như than vẽ, rừng cây xanh ngắt tầng tầng lớp lớp, cầu nhỏ hồ phẳng sương khói bồng bềnh.
Ánh nắng ban mai ló rạng.
Đám trẻ con ăn mặc sạch sẽ quần áo chỉnh tề, đứng xếp thành hàng dài trước cửa viện ở trong núi chờ đợi tông môn chọn.
Mỗi một đứa trẻ được gọi tên đều sẽ nhận được tư cách tu hành.
Cho dù có một số người linh căn trời sinh không đầy đủ thì thần linh cũng sẽ ban thưởng linh dược, nhờ đó mà trồng được một linh căn có thể cộng minh với ngũ hành.
Không có ai sẽ bị lãng phí.
Thần linh cần một lượng lớn nhân thủ đi chinh chiến, mà nhân loại cũng khát vọng trở nên mạnh mẽ.
Đây là thời kỳ tốt nhất.
Cố Thanh Sơn vươn hai bàn tay ra, tầm mắt tập trung vào bàn tay.
Hắn có chút dở khóc dở cười.
Đôi tay hắn hiện giờ trắng trắng mềm mềm, giống như chưa từng phải làm lụng vất vả.
Trên thực tế, hiện giờ hắn cũng đang trong thân một đứa nhỏ khoảng sáu bảy tuổi.
Hắn đang đứng trong hàng ngũ của những đứa trẻ đợi tông môn lựa chọn kia.
Tu vi đã về không.
Mình hiện giờ chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được một tia linh lực trong hư không.
Mà đan điền thì đã sớm rống tuếch.
May mắn là thần thông và song kiếm vẫn có thể mang qua.
Trí nhớ và kinh nghiệm chiến đấu của mình vẫn chưa bị tước đoạt.
May mà bên trong mình không bị thay đổi khi trải qua những trải nghiệm ly kỳ này.
Cố Thanh Sơn bèn yên lặng đứng trong đội ngũ cùng đợi thời gian trôi qua.