Tuệ Tinh Cảnh! Tất nhiên là tồn tại Tuệ Tinh Cảnh! Nếu không sau khi chết nhiều năm như vậy không có khả năng vẫn còn có áp lực cường đại như thế.
Tiểu Hỏa trổ hết tài năng, phát hiện Huyết Linh Quả thứ ba, lúc này cũng dẫn một đầu yêu thú Thiên Hà Vương ra điên cuồng đuổi giết bọn họ. May mắn là có Vân La Chu, bọn họ hữu kinh vô hiểm mà sống sót.
Tuy rằng phù văn thuấn di của con lừa đen nhanh hơn, nhưng mười ngày mới có thể sử dụng một lần, có nghĩa là mỗi khi bọn họ chạy một lần sẽ phải chờ đợi mười ngày, nhưng ở nơi này cũng không phải đào được Huyết Linh Quả mới có thể gặp được yêu thú cấp bậc Thiên Hà Vương, mà là tiếp tục đi tới thì có thể gặp được, lúc nào cũng đều có nguy hiểm lớn!
Thu hoạch càng lúc càng lớn, khu vực này cho dù là cao thủ Thiên Hà Cảnh của Đại Hà Học Phủ đến đây cũng phải thật cẩn thận, nếu không bị đàn thú vây công, cho dù là Thiên Hà Đế cũng có khả năng ngã xuống.
Hơn nữa, Thiên Hà Đế không có lỗ mũi chó như của Tiểu Hỏa, hắn nào biết dưới một mảnh đất lại có Huyết Linh Quả sinh trưởng! Chỉ có thể chậm rãi đào móc từng mảnh đất một, gặp được Huyết Linh Quả ít năm liền làm ký hiệu, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại, đợi cho tới thời điểm không có khả năng mọc lại nữa thì đào ra.
Luận về hiệu suất, không có Thiên Hà Đế nào có thể so sánh cùng Tiểu Hỏa, cho dù cột mọi người của Đại Hà Học Phủ vào chung một chỗ cũng đều không phải là đối thủ của Tiểu Hỏa.
Đến thời điểm thang thư tư, Chu Hằng bọn họ đã thu hoạch được 7 Huyết Linh Quả, chiến tích như vậy đủ để vượt qua tổng số của toàn bộ Đại Hà Học Phủ mười vạn năm trước đây!
Mà càng là đến gần khu vực trung tâm của chiến trường cổ, thu hoạch này lại càng lớn
Từ vừa mới bắt đầu, một tháng thu hoạch một viên Huyết Linh Quả, đến hai mươi ngày một viên, rồi đến mười ngày một viên, Huyết Linh Quả ở nơi này càng ngày càng nhiều, hơn nữa một viên một viên “lớn” nhất rõ ràng đạt tới cấp ba!
Huyết Linh Quả vạn năm mới có thể sinh trưởng một lần, cấp ba liền ý nghĩa là đã sinh trưởng 3 vạn năm!
Bất quá khi thời điểm bọn họ tìm được Huyết Linh Quả thứ tám, đã xảy ra ngoài ý muốn.
Huyết Linh Quả vừa ra khỏi đất sẽ tản phát ra một mùi – mùi máu tươi! Loại mùi này trong thời điểm khi Huyết Linh Quả còn ở dưới đất sẽ hoàn toàn bị che lấp, chỉ có lỗ mũi chó siêu cấp như Tiểu Hỏa mới có thể ngửi được, nhưng sau khi vừa ra khỏi đất ngay cả Chu Hằng cùng con lừa đen cũng đều có thể dễ dàng cảm giác được.
Đây rõ ràng là một viên Huyết Linh Quả cấp bốn, trên thân quả có 4 vòng huyết tuyến!
– Grao!
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, một đầu Cự Lang với 4 cánh chim dài cũng lập tức xuất hiện, tốc độ nhanh tới mức làm cho người ta giận sôi. Đầu Cự Lang này toàn thân vàng óng ánh, nhưng 4 cánh chim lại đều là màu trắng, cao lớn giống như một tòa núi nhỏ!
Thực lực của yêu thú tương quan với kích cơ của thân thể, bình thường mà nói thì thân thể càng lớn, thực lực càng mạnh!
Đây là một đầu yêu thú cấp bậc Thiên Hà Đế!
– Con lừa, mau, phù văn thuấn di!
Chu Hằng hét lớn, nếu như là Thiên Hà Hoàng, như vậy hắn và con lừa đen liều mạng thúc dục Vân La Chu cũng có thể chạy thoát, nhưng Thiên Hà Đế lại là phá vỡ cực hạn này.
Hưu!
Đầu yêu thú này căn bản không có ý tứ trao đổi, vừa xuất hiện chính là trực tiếp vung trảo đánh tới, một đạo trăng sáng trồi lên trong cơ thể Yêu Lang này, treo cao trên không trung, tản ra ánh sáng màu bạc.
– Mau tế xuất bổn tọa ra, nếu không các ngươi đều sẽ bị hóa thành băng thạch!
Ngay vào lúc này, Hỏa Thần Lô đột nhiên kêu lên.
Chu Hằng không còn kịp suy tư nữa, trong nháy mắt liền tế xuất Hỏa Thần Lô ra, lúc này cũng không phải là thời điểm hoài nghi. Bị phản xạ
Ông!
Hỏa Thần Lô khẽ run lên, trong nháy mắt phồng lớn lên vài lần, nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng ánh trăng màu bạc phóng tới đều phản xạ lại.
– Được rồi!
Bên kia, con lừa đen cũng chuẩn bị xong phù văn thuấn di, ánh sáng xanh nhoáng lên một cái, đã cuốn bọn họ biến mất.
Bành!
Một trảo của Cự Lang chụp được, làm cho mặt đất điên cuồng run rẩy, nhưng Chu Hằng bọn họ đã mất tung ảnh, đầu Yêu Lang này tức giận ngửa mặt lên trời thét dài, trăng sáng chiếu rọi, một mảnh ngân quang lướt qua, vạn dặm đều bị đóng băng, chính là yêu thú cường đại như Thiên Hà Hoàng cũng không ngoại lệ!
. . .
Bành! Bành! Bành!
Chu Hằng, con lừa đen, Tiểu Hỏa ngã xuống từ phía trên không trung, mỗi một người đều là rơi rất mạnh.
– Má ơi, ngã chết bổn tọa!
Hỏa Thần Lô cũng là oa oa kêu to, thời điểm Chu Hằng ngã xuống, lỡ tay làm nó văng ra ngoài, đụng phải một tảng đá.
Chu Hằng bò dậy, nhìn bốn phía một vòng, nói:
– Con lừa, ngươi đưa chúng ta tới đâu?
– Bổn tọa làm sao biết, chỉ biết là càng xa càng tốt, đã là toàn lực kích phát rồi!
Con lừa đen đứng thẳng người, nhún vai.
Con lừa đê tiện không đáng tin cậy này!
Chu Hằng đưa mắt nhìn ra xa, nơi này hẳn vẫn là chiến trường cổ, thuấn di tuy rằng cường đại, nhưng rất khó đột phá trận pháp phòng ngự, hơn nữa nơi này quá lớn, cho dù là thuấn di trăm van dăm cũng chưa hẳn có thể tới một đầu khác.
– Ít nhất, đã bỏ rơi đầu Yêu Lang đáng sợ kia!
– Phi, nếu bổn tọa ở thời kỳ toàn thịnh, tùy tiện phun một ngụm lửa là có thể đốt đầu băng lang kia thành tro!
Hỏa Thần Lô khinh thường nói.
– Hảo hán không đề cập tới quá khứ, ngươi vẫn là tỉnh lại đi!
Chu Hằng thu Hỏa Thần Lô vào không gian đan điền, địa thế của nơi này hơi có bất đồng, phía trước không ngờ xuất hiện một ngọn núi, không cao, tuyệt sẽ không vượt qua trăm trượng.
– Nơi đó dường như có cái gì đó!
Con lừa đen cũng nhìn thấy.
– Đi xem!
Chu Hằng vốn là to gan lớn mật, mà chỉ cần dính tới bảo vật, con lừa đen cũng dũng khí mười phần, Tiểu Hỏa thì càng đừng nói nữa, bọn họ tế xuất Vân La Chu, rất nhanh liền tới dưới tòa núi nhỏ đó.
– Đây, cũng không phải một ngọn núi, mà là một cánh cửa!