“Các người gặp được chủ tịch Dương chưa?”
Chủ tịch Thành Mộng Hoan lo lắng hỏi.
Giám đốc lắc đầu hỏi lại: “Chủ tịch Dương là ai?”
“Chủ tịch Dương là cổ đông lớn nhất của Thành Mộng Hoan chúng ta.
Tôi vừa nhận được tin cậu ấy muốn tới đây mua nhà”.
Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Chủ tịch Thành Mộng Hoan vội nói.
Thực ra trong lòng ông ta rất thấp thỏm không yên.
Mặc dù ông ta là chủ tịch nhưng từ một tháng trước, tập đoàn Nhạn Thanh đầu tư năm mươi tỷ cho Thành Mộng Hoan, lập tức trở thành cổ đông lớn nhất.
Nếu tập đoàn Nhạn Thanh muốn thì có thể cách chức ông ta bất cứ lúc nào.
“Chẳng lẽ chính là vị khách quý tôi vừa đón tiếp?”
Tiêu Chỉ Tinh bỗng giật mình hô lên.
Tiêu Chỉ Tinh giật nảy mình, quay người đi tới phòng tài chính làm thủ tục gửi trả lại tiền.
Nhưng cô ta vừa chạy được mấy bước, bước chân lập tức cứng đờ.
“Lại sao nữa?”
Chủ tịch Thành Mộng Hoan giận dữ chất vấn.
Tiêu Chỉ Tinh bị tát, vẻ mặt ấm ức.
Nhưng cô ta cũng biết mình đã bỏ lỡ vị khác quý giá thế nào, trong lòng cực kỳ hối hận.
Biết trước như vậy cô ta đã quấn lấy chủ tịch Dương đòi ông ta mua nhà.
“Chủ tịch, tôi, tôi không có số của chủ tịch Dương”.
Tiêu Chỉ Tinh cúi đầu, đỏ mắt nói.
“Bốp!”
Chủ tịch Thành Mộng Hoan lại tát thêm cái nữa: “Con mẹ nó cô làm ăn kiểu gì vậy? Chủ tịch Dương tự mình tới mua nhà, thế mà cô còn không nhận ra, đến cả số điện thoại của người ta cũng không có.
Cô là lợn à?”
Mễ Tuyết nhiệt tình tạm biệt Dương Thanh và Tần Y.
Nhưng lúc họ vừa mới đi tới sảnh bán hàng đã thấy một đám người túm tụm vào một chỗ.
Nhưng lời nói của Tiêu Chỉ Tinh lại dọa ông ta suýt tè ra quần.
“Bốp!”
Ông ta tát vào mặt cô ta, tức giận nói: “Sao cô dám sỉ nhục chủ tịch Dương? Con mẹ nó cô chán sống rồi à?”
– —————————.