Cho nên sau khi cô say đã cắn anh sao?
“Chỗ này, em đánh, chỗ kia, em cắn.” Tay Nguyễn Hạo Thần chỉ dấu vết trên người mình, vẻ mặt nhìn cô vô cùng tủi thân.
Tô Khiết nhìn vết thương trên người anh thì đôi mắt chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó bản năng nuốt nước miếng một cái: “Đêm qua em say, không, là anh chuốc say em.”
Khi Tô Khiết nói lời này thì không hê cảm thấy áy náy, hơn nữa còn mang theo một chút vui vẻ: “Cho nên anh đáng đời.” Tô Khiết nhìn ‘vết thương’ trên người anh thì trong lòng đột nhiên thoải mái hơn một chút, cảm thấy trong lòng được cân bằng, không còn tức giận như vậy, cô nghĩ trong tình huống bình thường, Nguyễn Hạo Thần đối xử với cô như vậy thì cô cũng không dám làm gì Nguyễn Hạo Thần.
Cô đã từng muốn đánh anh vô số lần, nhưng cũng chưa dám ra tay.
Bởi vì cô không phải là đối thủ của Nguyễn Hạo Thần.
Không nghĩ tới sau khi cô say lại thật sự đánh anh, còn có ra tay tàn nhẫn như thế.
Cảm giác này thật là sảng khoái.
Nguyễn Hạo Thần liếc cô một cái, tửu lượng của cô còn cần phải chuốc say sao?
Nhưng đêm qua anh thật sự hối hận đã chuốc say cô, có ai biết đêm qua anh đã làm bậy?
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy trong ánh mắt cô sắp không nhịn được, sắp tràn ý cười ra ngoài thì anh biết cô không còn tức giận nữa, cũng biết anh đã thành công thay đổi lực chú ý của cô.
Hôm nay anh còn có rất chuyện quan trọng muốn nói!!
Tô Khiết cũng không biết suy nghĩ của anh bây giờ, trong lòng cô rất vui vẻ, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa hạ xuống, mà còn cong lên.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô cười thì trong lòng nhộn nhạo, lúc cô cười lên thì thật sự rất đẹp, tuy rằng lúc này cô còn ngụy trang.
Nguyễn Hạo Thần nhớ tới lần trước anh nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô ở nước M thì con ngươi lóe lên, bàn tay bản năng giơ về phía cô.
Tô Khiết cho rằng anh muốn đánh mình, cho rằng anh muốn trả thù nên giật mình, nhanh chóng lăn một vòng né tránh.
Nguyễn Hạo Thần hơi giật mình, vừa tức giận lại có chút buồn cười, rốt cuộc trong đầu cô suy nghĩ cái gì vậy.