– Song Tử Các?
Dương Khai nhíu mày, dường như có nhớ cái tên thế lực này.
Lần trước lúc ở Long Phượng Phủ, Tôn Ngọc xuất quan khỏi Long cốc, sư phụ Lăng Kiên của gã đã từng nói, để gã tạm thời tới Song Tử Các tránh nạn một trận, còn nói Long Phượng Phủ và Song Tử Các xưa nay giao hảo…
– Vị tiền bối này, ngài vì sao cho rằng bọn ta là người của Song Tử Các?
Hồ Kiều nhi cất giọng hỏi.
– Bởi vì Song Tử Các có rất nhiều cặp sinh đôi như các cô.
Sử Khôn mỉm cười giải thích:
– Thế lực này rất đặc thù, toàn thu đệ tử là song sinh, không có ngoại lệ. Nhân số tuy không nhiều, nhưng vì tu luyện công pháp đặc thù nên tỷ muội hoặc huynh muội mà liên thủ là có thể tác chiến vượt cấp. Bọn họ tu luyện tới cực hạn, khí tức sinh mệnh và dao động năng lượng của bọn họ sẽ dần dần tương đồng nhau, nhưng không hề đạt tới mức hoàn toàn tương đồng như hai người. Hai người trên cơ bản là không có gì khác nhau. Hồi còn trẻ ta ra ngoài rèn luyện, từng đụng độ phải một đôi huynh đệ song sinh nên có hiểu biết một hai, thế nên ta mới cho rằng hai người xuất thân từ nơi đó.
– Chúng ta chưa từng nghe nói tới nơi đó.
Hồ Kiều Nhi mỉm cười lắc đầu. Hai tỷ muội các nàng tới nơi đây được mấy tháng, luôn gấp rút chạy đi, căn bản không rõ ràng lắm tin tức bên này.
Ánh mắt Dương Khai sáng lên, trầm ngâm hỏi:
– Sử Khôn trưởng lão, vậy không phải Song Tử Các kia rất mạnh sao?
– Cũng không tính là mạnh, trong các dù có cường giả Nhập Thánh cảnh nhưng thực lực đều không cao cho lắm… Ồ đúng rồi, hai huynh đệ năm đó từng nói rằng, cực kỳ lâu trước kia Song Tử Các đúng là tông môn, đáng tiếc rằng không biết vì sao lại đoạn truyền thừa, sau đó dần hạ xuống. Lời lẽ bọn họ nói chính xác, ai biết được đó có phải là thật hay không.
– Đoạn truyền thừa?
Hồ Kiều Nhi hô lên, đôi mắt lóe lên hào quang, hiển nhiên cũng nghĩ tới điều gì đó.
Dương Khai cũng có suy tính, hắn cơ bản có thể xác định là Đồng Khí Liên Chi Thần Công mà hai tỷ muội Hồ gia tu luyện hẳn là xuất từ Song Tử Các.
Hai người bọn họ không khác hắn và Tô Nhan là mấy, đều đạt được truyền thừa từ rất lâu trước đây.
Nếu giải thích như vậy, Long Phượng Phủ và Song Tử Các xưa nay giao hảo cũng là có nguyên nhân. Trước đây rất lâu, hai tông môn này là thế lực lớn số một số hai, vốn có quan hệ không tệ, cuối cùng lại đoạn truyền thừa, cuồng suy tàn, tất nhiên là có chung một loại cảm giác khách lưu lạc phương trời.
– Có cơ hội phải tới Song Tử Các này một lần mới được.
Hồ Kiều Nhi lẩm bẩm, rõ ràng là nàng cảm thấy hứng thú với Song Tử Các này.
– Đợi giải quyết xong chuyện Trung Đô, ta sẽ dẫn các nàng đi.
Dương Khai nói.
– Vâng!
Hồ Kiều Nhi gật đầu, đột nhiên ló đầu tới, bật hơi bên tai Dương Khai:
– Đúng rồi Dương Khai, mấy người mà ngươi mang tới này có tu vi gì, sao ta không cảm giác được sự sâu cạn của bọn họ.
– Nhập Thánh cảnh!
– Nhập Thánh cảnh?
Tỷ muội Hồ gia kinh ngạc nhìn hắn.
– Trên Siêu Phàm cảnh chính là Nhập Thánh cảnh.
Lệ Dung cười, nói xen vào:
– Hai người các ngươi giờ là Siêu Phàm cảnh tầng một, ừ, hình như là sắp đạt tới tầng hai rồi, lên nữa là tầng ba, mà lên nữa chính là Nhập Thánh cảnh. Xem ra thế giới mà chủ thượng xuất thân không có cao thủ Nhập Thánh cảnh.
– Đừng nói nữa, mười năm trước bọn họ còn không biết tới cái tên Siêu Phàm cảnh, chỉ gọi là trên Thần Du.
Dương Khai có chút xấu hổ.
– Vậy trên Nhập Thánh cảnh thì sao?
Hồ Mị Nhi trừng to mắt, rất ngạc nhiên hỏi.
– Trên Nhập Thánh cảnh ư?
Lệ Dung và Dương Khai nhìn nhau, đều chậm rãi lắc đầu. Lệ Dung mỉm cười nói:
– Cũng không rõ nữa, chưa ai vượt qua Nhập Thánh cảnh cả.
Tỷ muội Hồ gia đều trầm mặc.
Dường như sự tồn tại của Nhập Thánh cảnh khiến các nàng bị đánh sâu vào, đang chậm rãi tiêu hóa tin tức vừa nghe được, cố gắng khiến cho bản thân dung nhập vào thế giới này.
Ở phía Trung Đô, hai người bọn họ liên kết lại gần như là vô địch thiên hạ, nhưng tới đây rồi mới kinh hãi phát hiện ra, có rất nhiều cường giả mà hai nàng chẳng thể chống lại được.
Loại thay đổi quan niệm mạnh yếu này đã ảnh hưởng rất lớn tới nhận thức của hai người.
Hai người không thể không một lần nữa tự xem xét lại bản thân, cũng bắt đầu xem xét Thông Huyền đại lục.
Dọc đường đi, phần lớn thời gian mọi người đều giữ im lặng. Dương Khai thì lại cẩn thận hỏi Sử Khôn về tình hình Tiêu Dao Thần Giáo kia.
Hai ngày sau, Phi Thiên Toa bay giữa không trung ngừng lại, Dương Khai thả thần niệm ra, cẩn thận điều tra tình hình bốn phía.
Hồ Kiều Nhi đột nhiên kêu lên:
– Ta nhớ ra thành trấn phía dưới này, ta và Mị Nhi đi từ bên kia chừng hai ngày đường là tới nơi này.
– Vậy giờ phải đi bên nào?
Dương Khai hỏi.
Hồ Kiều Nhi cẩn thận quan sát một chút rồi giơ ngón tay chỉ về một phía:
– Bên này!
Thanh quang lại lóe lên.
Một nén nhang sau, Dương Khai nhìn thấy một cửa vào thông đạo hư không được mở ra cách mặt đất chừng chục trượng. Ở gần cửa vào thông đạo đó có rất nhiều võ giả đang vũ trang sẵn sang, vừa trông coi cửa vào, vừa cảnh giác bốn phía, một khi có người định tới gần là sẽ xua đuổi ngay.
– Chính là chỗ đó.
Hồ Mị Nhi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khẽ quát:
– Ta và tỷ tỷ chính là tới từ nơi này.
Dương Khai gật đầu, điều khiển Phi Thiên Toa hạ xuống. Một hàng sáu người nhanh chóng bước tới bên kia.
– Chủ thượng, có năm vị Nhập Thánh cảnh trấn thủ ở đây, nhưng cũng chỉ là tu vi tầng một, không đủ gây sợ.
Lệ Dung tản thần niệm ra, trong phút chốc liền biết rõ số lượng cao thủ và cảnh giới của bọn họ.
– Xem ra không chỉ có một mình Tiêu Dao Thần Giáo ở đây.
Sử Khôn như có suy nghĩ:
– Hẳn là đi tìm người giúp, xem dáng vẻ này thì có ít nhất ba thế lực nhúng tay vào.
Dương Khai gật đầu:
– Phía Trung Đô kia là một khối thịt béo rất lớn, một nhà nuốt không trôi.
– Chúng ta làm gì đây?
Lệ Dung khẽ hỏi.
– Tiên lễ hậu binh!
Dương Khai trầm giọng đáp.
Sáu người tới đây hiển nhiên đã khiến đám võ giả bên kia chú ý, từng ánh mắt quang sang bên này. Tất cả đều đánh giá đám người Dương Khai.
Giữa đám võ giả rải rác kia, có năm người mắt giấu giếm tinh quang, âm thầm ngưng tụ lực lượng, sẽ động thủ bất cứ lúc nào.
Một người trong số đó trầm ngâm một chút rồi chậm rãi bước ra, chặn phía trước đám người Dương Khai, giơ một bàn tay lên, hô to:
– Người tới hãy dừng bước, đây là Tiểu huyền giới mà Tiêu Dao Thần Giáo ta phát hiện ra, các hạ xin hãy tới nơi khác điều tra.
Vì trong khoảng thời gian này tất cả cửa vào Tiểu huyền giới đều mở ra, cho nên hầu như mỗi một thế lực mỗi một võ giả đều thăm dò tìm kiếm, muốn tìm được vận may và cơ duyên.
Mà tông môn phát hiện đầu tiên thường sẽ phái đệ tử ra thủ hộ ở ngoài cửa vào, không cho người ngoài tới gần.
Thế lực có thực lực tất nhiên là muốn độc chiếm đồ ngon trong Tiểu huyền giới, Tiêu Dao Thần Giáo chính là có năng lực làm như vậy.