Lúc này ba người không chần chừ nữa mà lập tức xông về phía phi thuyền của từng người.
Triệu Khoan ném hai miếng ngọc giản về phía Hoàng Chiến và Cố Thanh Sơn.
Hắn ta nói rất nhanh: “Hoàng sư đệ, Thẩm sư đệ, một khi đã xuống tới hạ giới, thông tin phù của chúng ta sẽ không thể dùng được. Các đệ cầm lấy ngọc giản này, nó có thể cảm ứng được vị trí của nhau, chờ tới hạ giới chúng ta sẽ lại tụ tập!”
Hoàng Chiến gật gật đầu, lập tức cất ngọc giản đi.
Cố Thanh Sơn cũng cất ngọc giản vào trong túi trữ vật.
Thời gian gấp gáp nên ba người không nói thêm gì nữa mà lập tức ra tay, khởi động trận pháp trên phi thuyền.
Phi thuyền phát ra tiếng rú chói tai, trong chớp mắt xé rách hư không, phi về phía hạ giới.
…
Dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Lại được nhìn thấy dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Trong chớp mắt phi thuyền xuyên qua thế giới, Cố Thanh Sơn nhìn hai chiếc phi thuyền khác bay về các phương hướng khác.
Xem ra ba chiếc phi thuyền đi tới vị trí không giống nhau.
Hắn cẩn thẩn quan sát bốn phía.
Trong dòng chảy hỗn loạn của hư không đầy mờ mịt, gió không ngừng thổi.
Nơi này là khoảng không gian ở bên ngoài thế giới, những sự tồn tại kỳ lạ đều có khả năng xuất hiện.
Nhưng mà, vào thời đại này, dòng chảy hỗn loạn của hư không không giống với thời hậu thế, ngoại trừ gió thì Cố Thanh Sơn vẫn chưa thấy có chuyện gì đặc biệt.
Có lẽ là vì trên thiên giới thường xuyên nổ ra chiến tranh nên các sự tồn tại bí ẩn cũng tránh xa vùng không gian này.
Cố Thanh Sơn dần yên tâm.
Nhân dịp chút thời gian yên ổn cuối cùng này, hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu nhập định.
Tất cả các võ kỹ của Thẩm Ương lần lượt lướt qua trong lòng hắn.
Cố Thanh Sơn bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để sử dụng quyền thuật của võ đạo.
Hắn muốn đưa võ đạo của Thẩm Ương vào trong chiến đấu của mình.
Thời gian từ từ trôi qua.
Trong lúc Cố Thanh Sơn đang yên lặng luyện tập kỹ thuật chiến đấu trong đầu thì một chiếc phi thuyền xuất hiện.
Chiếc phi thuyền kia dường như cũng bị giật mình, cẩn thận đề phòng, xoay quanh vài lần mới tiến sát tới.
Cố Thanh Sơn đứng lên, nhìn về phía chiếc phi thuyền kia.
Chiếc phi thuyền kia nhìn qua trông rất quen.
Người ở trên đó lại càng quen hơn.
“Đại sư huynh?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
“Thật là trùng hợp, tam sư đệ, xem ra nơi mà chúng ta đến rất gần nhau.” Triệu Khoan nói.
Cố Thanh Sơn cười, nói: “Quá tốt rồi, chỉ cần sư huynh, sư đệ chúng ta ở cùng nhau thì trong thế giới nhân gian sẽ không có thứ gì có thể ngăn cản chúng ta.”
Triệu Khoan cũng cười lên, nói: “Ta cũng nghĩ vậy, không bằng ta thu phi thuyền của ta lại, rồi đi trên phi thuyền của đệ, đợi lát nữa cùng đi.”
Cố Thanh Sơn vui mừng nói: “Đúng là nên làm như vậy.”
Triệu Khoan thu phi thuyền lại, cả người nhảy lên, phi về phía phi thyuền của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đập vào túi chứa đồ một cái, lấy ngọc giản kia ra.
“Sư huynh, ngọc giản này sau này không dùng được, trả cho huynh đó.”
Hắn ném ngọc giản lại cho Triệu Khoan.
Triệu Khoan híp mắt lại nhìn ngọc giản kia.
Cái kia đúng là ngọc giản mình vừa mới đưa ra lúc nãy, là để sư huynh, sư đệ có thể cảm ứng vị trí của đối phương.
“Cũng được, ngọc giản này đúng là không cần dùng tới nữa.”
Triệu Khoan bật cười, đưa tay ra đón lấy ngọc giản.
Biến cố đột ngột xảy ra —
Đùng!
Ngọc giản đột nhiên biến mất, mà Thẩm Ương lại xuất hiện trước mặt Triệu Khoan.
Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh!
Trong nháy mắt Thẩm Ương xuất hiện liền giữ lấy tay Triệu Khoan.
Triệu Khoan thay đổi sắc mặt, nhưng bất đắc dĩ, cả người đột nhiên bị tê rần, không thể nhúc nhích được một chút, mà cả một thân linh lực hùng hậu cũng không chịu nghe theo sự điều khiển!
Đoạn Ly!
Lúc này, Thẩm Ương nện một quyền lên người Triệu Khoan.
Chỉ trong chớp mắt, hắn liên tục đánh mấy đòn nặng nề làm linh quang cả người Triệu Khoan tan tác, tất cả phòng ngự đều bị xóa bỏ.
Triệu Khoan điên cuồng hét lên không ngừng, nhưng không có chút cơ hội phản kháng nào.
Đã sắp hết thời hiệu ba giây.
Trong hư không lại có một cô gái với khuôn mặt lạnh lùng cầm kiếm xuất hiện.
Cô gái cứ thế đâm ra một chiêu kiếm!
Đoạn Ly!
Thanh kiếm dài Triệu Khoan vất vả lắm mới gọi ra được nhất thời bị rơi vào dòng chảy hỗn loạn của hư không, trong chớp mắt không thấy bóng dáng đâu.
Lần thứ hai hắn mất đi khả năng khống chế bản thân.
Thiết Quyền lại rơi xuống.
Mặt Thẩm Ương không hề có cảm xúc mà dùng hết sức lực đánh từng quyền lên người hắn ta.
Lúc này, phòng ngự quanh người Triệu Khoan đã bị phá hủy hoàn toàn. Hắn ta lại không thể nào lấy vật phòng ngự và các cách bảo vệ tính mạng khác được.