Bạch Thư Hân thấy mọi thứ, cô ngơ ngác, chỉ…đơn giản vậy thôi sao?
“Quay về chỗ làm việc đi, đừng nhớ tôi quá.”
Anh ta lém lỉnh nháy mắt với cô một cái và sờ sờ vào đầu cô.
Đây…đây là đang đá lông nheo sao?
Trước kia sao cô chưa bao giờ cảm thấy đôi mắt Ôn Mạc Ngôn lại quyến rũ đến thế?
Bạch Thư Hân cứng đờ cả người quay lưng đi, trong đầu cô tràn ngập những câu hỏi.
Tôi là ai? Tôi ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô quay về chỗ ngồi của mình, thấy phần thức ăn sáng nóng hổi mới tin những thứ này đều là sự thật.
Ôn Mạc Ngôn là người đa nhân cách, bởi vì một vụ tai nạn giao thông mà nhân cách chủ thể đã ngủ say.
Thiện Ngôn bây giờ vốn là nhân cách ngược lại của Ôn Mạc Ngôn.
Ôn Mạc Ngôn vốn hay xấu hổ, sạch sẽ lịch sự.
Và Thiện Ngôn buông thả bất cần, lãng tử phong trân của hiện tại.
Trời ơi, cô phải làm thế nào đây?
Cô chỉ muốn đào cái hố và vùi mình vào trong đó thôi.
Cả buổi sáng, Bạch Thư Hân hoàn cảnh không thể tập trung được.
Lúc ăn cơm trưa, những người khác đều đến nhà ăn cả rồi, còn cô chỉ đến phòng trà nấu cà phê thôi, sẵn tiện cô gọi điện thoại cho Hứa Minh Tâm để nói ra sự hoang mang của mình, cô không biết làm sao đối mặt với Thiện Ngôn, khuôn mặt giống Ôn Mạc Ngôn như đúc nhưng tính cách lại trái ngược nhau.
“Anh ta có làm hại cậu không? Tớ nghe trên tivi nói những người đa nhân cách đều có xu hướng bạo lực đó.”
“Đến thời điểm hiện tại thì vẫn chưa có.”
“Nhưng cậu cũng nên cẩn thận chút. Bác sĩ nói nhân cách thứ hai không thể chịu được sự đả kích, dù sao đây cũng là một căn bệnh, cậu đừng kích động anh ta, có chuyện gì không ổn thì gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ lập tức đến cứu cậu.”