– Gia chủ, chúng ta có thể… !
Một vị cường giả Chu gia Thiên giai tứ trọng nháy mắt với Chu Quan Trùng.
Chu Quan Trùng lập tức hiểu ý, nói:
– Tốt! Đừng đánh nữa, ta nói… Ta nói… Đỉnh nhi hắn ở… !
– Câm miệng!
Huyền Thiên hét lớn một tiếng, một cước dẫm nát lồng ngực Chu Quan Trùng, khiến lời Chu Quan Trùng nói đến bên miệng liền hóa thành một tiếng hét thảm .
Huyền Thiên nhấc Chu Quan Trùng lên, chỉ vào người vừa rồi nói:
– Hướng thiếu, ngươi đi thẩm vấn tên kia, ta đến thẩm vấn lão cẩu này, chúng ta tách ra thẩm vấn, nếu kết quả khác nhau thì Chu gia cũng không cần lưu lại nữa!
Nói xong, Huyền Thiên dẫn theo Chu Quan Trùng lập tức bay lên không trung, xa xa rời đi.
Trên mặt Hướng Thiên Tiếu lộ ra nụ cười sáng lạn, đi vào trước mặt cường giả kia, nói:
– Ngươi cũng biết không ít a, nào, chúng ta tâm sự… !
Nói xong Hướng Thiên Tiếu liền đánh ra một tiếng..
– Ah –!
Một tiếng hét thảm vang lên, cường giả kia lập tức bị Hướng Thiên Tiếu đánh ra một tát bay vài trăm mét, trên đường đụng đổ vô số vách tường.
Thân ảnh Hướng Thiên Tiếu như điện, lập tức đi theo, triển khai thẩm vấn đối với cường giả kia .
Huyền Thiên mang theo Chu Quan Trùng, trọn vẹn bay ra hơn mười dặm, đáp xuống trên một đỉnh núi nhỏ cách Thịnh Xương Thành không xa, némChu Quan Trùng xuống đất, nói:
– Cường giả Thiên Châu chạy đến Chu gia lúc nào, mục đích của bọn hắn là gì?
Chu Quan Trùng mặt đã sưng như đầu heo thấy cũng không phải hỏi con hắn liền nói:
– Đã đến trên mười năm rồi, bọn hắn một mực ở tại Chu gia, chưa từng đi ra ngoài, ngoại trừ dạy Đỉnh nhi Âm Minh đại pháp thì không dạy bất luận kẻ nào nữa, ngay từ đầu, chúng ta cũng không biết bọn hắn dạy Đỉnh nhi là Âm Minh đại pháp, về sau biết được thì Đỉnh nhi đã tu luyện thành công, Chu gia đã đâm lao phải theo lao, bị buộc đành chịu, Thiên thiếu, ngươi cần phải tra rõ ràng a!
– Đâm lao phải theo lao? Bị buộc đành chịu?
Huyền một lạnh lùng thốt:
– Chỉ với hai lý do này các ngươi đã tùy ý để Chu Đỉnh Hư làm hại thế gian, Hải Vực phía Nam đã có mấy trăm vị cường giả Thiên giai bị Chu Đỉnh Hư hại, hiện giờ Chu Đỉnh Hư trở lại Thần Châu đại địa, ngươi còn muốn hắn tiếp tục giết hại võ giả Thần Châu hay sao?
– Chu gia biết sai rồi, Thiên thiếu, ngươi đại nhân đại lượng, bỏ qua cho Chu gia một lần a, ta bảo Đỉnh nhi vĩnh viễn rời đi xa Thần Châu đại địa, ngươi tha cho hắn một con đường sống đi… !
Chu Quan Trùng ngữ khí cầu xin.
– Tha cho Chu Đỉnh Hư một con đường sống? Nếu ngày sau hắn trở thành Vương giả vô thượng, quay lại Thần Châu đại địa, mà ta không có ở đó vậy thì Thần Châu đại địa sẽ gặp biết bao đại nạn?
Huyền Thiên thầm nghĩ.
Huyền Thiên không tiếp tục đàm luận chuyện Chu Đỉnh Hư, nói:
– Cường giả Thiên Châu đến Thần Châu đại địa mục đích là gì? Ngươi nói rõ ràng đi!
Chu Quan Trùng nói:
– Bọn hắn nói muốn tìm một cái đỉnh, cái đỉnh kia không hiện ra, bọn hắn vẫn sống nhờ trong Chu gia ta, sẽ không hiện thân, bọn hắn để cho Chu gia chúng ta hỗ trợ tìm kiếm, nói sẽ bảo trụ Chu gia an toàn, Thiên thiếu, ngươi cũng thấy đấy, tu vị hai người kia cao như thế, bọn hắn muốn sống nhờ ở Chu gia, Chu gia căn bản không có chỗ phản kháng. Âm Minh đại pháp là bọn hắn dạy cho Đỉnh nhi đấy, bọn họ là đầu sỏ gây nên, Thiên thiếu, ngươi chiến lực nghịch thiên, muốn trừ hại cho Thần Châu thì.. thỉnh đi giết bọn chúng đi a, Đỉnh nhi là người vô tội… !
Đỉnh? Huyền Thiên trong nội tâm lập tức nghĩ tới chín Thánh Đỉnh mà Kiếm Si đã từng nói qua, bị lạc ở các nơi trong Kiếm Giới, mà trong Ma Vụ Chi Hải lại có một Hỗn Độn Thánh Đỉnh, theo Kiếm Si nói, đây là một cái đỉnh đặc biệt nhất trong chín Thánh Đỉnh.
Lúc nhàn hạ, Huyền Thiên ngẫu nhiên nói chuyện với Kiếm Si nói chuyện, nói qua chín tôn Thánh Đỉnh, tuy rằng Kiếm Si cũng không có nói Hỗn Độn Thánh Đỉnh ngoại trừ cường hóa thể chất và tinh thần lực của võ giả ra còn có tác dụng gì, nhưng lại nói ra danh tự của chín tôn Thánh Đỉnh.