Nếu không thông qua được thử thách thì sẽ không thể tiến vào thiên cung được.
Cố Thanh Sơn đang suy ngẫm tình huống của bản thân thì đột nhiên trong hư không xuất hiện một luồng linh quang rất nhu hòa.
Cố Thanh Sơn nhìn linh quang, trong ký ức đột nhiên có tin tức nào đó xuất hiện.
Hắn nhất thời hiểu ra.
Đây là có người tới thăm.
Cố Thanh Sơn âm thầm hít vào một hơi, để biểu cảm trên mặt mình bình thản lại.
Bắt đầu từ bây giờ, mình phải đóng vai Thẩm Ương.
Nhất định không được lộ ra kẽ hở nào.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Cố Thanh Sơn lấy lại bình tĩnh, đưa tay lên, bấm pháp quyết dựa theo ký ức của Thẩm Ương.
Đạo linh quang kia biến thành cánh cổng, mở ra trước mặt Cố Thanh Sơn.
Một người đàn ông đeo kiếm đi vào từ cánh cổng.
Người đàn ông nói: “Sư đệ, sư tôn đang triệu tập khẩn cấp chúng ta.”
Cố Thanh Sơn dựa theo ký ức của Cố Thanh Sơn, lộ ra vẻ nghi hoặc: “Đại sư huynh, không phải sư tôn đi tham gia buổi tiệc giành cho thần linh năm nay sao?”
Đúng vậy, người đàn ông ở trước mặt này chính là đại đệ tử của chưởng môn, kiếm tu Triệu Khoan.
Cố Thanh Sơn nhìn gã ta, bản thân có chút nuối tiếc sao mình lại không có trí nhớ của gã.
Tài nghệ của kiếm tu thời đại viễn cổ, chỉ cần nghĩ tới thôi đã khiến lòng người trào dâng rồi.
Triệu Khoan nói: “Không rõ lắm, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, sư tôn bảo chúng ta mau đi.”
“Được.” Cố Thanh Sơn lập tức nói.
Hắn đi theo Triệt Khoan ra khỏi động phủ, cùng bay về phía đỉnh cao nhất của Hoang Vân Thiên Cung.
Bên trong thiết bị phi hành, Cố Thanh Sơn không nhịn được nhìn xuống phía dưới từ trên bầu trời.
Chỉ thấy cả dãy núi được bao phủ linh quang dày đặc, các tu sĩ theo gió mà đi, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn và rất bình yên.
Đúng vậy, đây là một năm trong những năm cuối.
Tất cả mọi người có thể dừng việc tu hành lại, tu tập với nhau cùng nhau qua năm mới.
Đám thần linh cũng sẽ tổ chức một buổi tiệc long trọng vào thời gian này, gọi những người tu hành xuất chúng nhất đi tới dự tiệc.
Cố Thanh Sơn lại nhìn về phía xa.
Dưới mặt đất, đèn đuốc sáng rực rỡ, người người chen chúc.
Ngay ở bên ngoài sơn môn, Cố Thanh Sơn đã thấy mấy khu phố chợ rất sầm uất.
Trên bầu trời đen kịt thi thoảng lại có từng vệt ánh sáng xẹt qua.
Đó là phi thuyền.
Ngoài ra còn có rất nhiều thuyền lâu to lớn tỏa ra ánh đèn lấp lánh.
Có rất nhiều tu sĩ đang tụ tập trên đó, thưởng thức rượu linh, ăn đồ ăn ngon giành cho tiên, nhảy múa, cùng ngồi nói chuyện, đấu pháp thuật.
Khắp nơi có thể thấy nam nữ sóng vai nhau mà đi, thi thoảng lại có một đám người phi lên mây, truy đuổi, nô đùa với nhau.
Cảnh tưởng của một phái mới náo nhiệt làm sao!
Cố Thanh Sơn cảm thán một câu rồi thu hồi tầm mắt lại.
Đã tới cung điện trên đỉnh núi rồi.
Nơi này là vị trí của cung chủ thiên cung.
Ở cửa có một tu sĩ khác đang cầm đao ngắn chờ bọn hắn.
Đây là nhị sư huynh của Thẩm Ương, là pháp thuật sư, Hoàng Chiến.
Đao ngắn trên tay gã ta không phải để xông vào trận chém giết, mà là để triển khai loại pháp thuật giết bằng đao.
“Đại sư huynh, tam sư đệ, hai người tới rồi.” Hoàng Chiến nói.
“Vâng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chúng ta đi vào thôi, sư phụ đang chờ chúng ta.” Triệu Khoan nói.
Ba người đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy ở trong cung điện có một tu sĩ tóc bạc mặc trường bào màu đen nhánh đang đứng chắp tay quay lưng về phía ba người.
Một thanh trường kiếm cổ không hề có chút trang trí nào đang trôi nổi trước mặt ông ta.
Cố Thanh Sơn nhìn thanh trường kiếm kia, trái tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Địa kiếm!
Đây chính là địa kiếm!
“Sư tôn!” Hai vị đệ tử kia cùng lúc hành lễ, nói.
Cố Thanh Sơn vội vàng hành lễ theo.
Cung chủ Hoang Vân cung thở dài một tiếng, hình như có chút đau buồn, nhưng vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Ba đệ tử liếc mắt nhìn nhau.
Trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ không hiểu.
Sư tôn vẫn luôn là một người có tài mưu lược kiệt xuất, luôn bừng bừng khí thế, tại sao hôm nay lại có bộ dạng như thế này?
Một khoảng thời gian trầm mặc.
Bầu không khí trong đại điện càng lúc càng kỳ quái.
Cuối cùng, đại sư huynh Hồng Khoan không nhịn được, hỏi: “Sư tôn, không phải ngài đi dự tiệc sao? Hà cớ gì đã trở lại nhanh như vậy? Sao người lại thở dài?”
Cung chủ Hoang vân chỉ vào thanh kiếm, nói: “Nó bị thương rồi.”
Triệu Khoan giật mình, nói: “Thanh kiếm này sư tôn đã tiêu tốn vô số tài nguyên, mời chín vị tôn giả luyện khí trên thiên giới, rèn đúc chín chín tám mốt ngày mới hoàn thành thanh thần binh này, ai có thể làm nó bị thương chứ?”
Cung chủ Hoang Vân phun ra hai chữ: “Lượng thần.”
Lượng thần, là một vị thần linh, được xưng là người nắm giữ tình trạng và tương lai của vạn vật chúng sinh.
Hoàng Chiến ngạc nhiên nói: “Thần linh vẫn luôn hậu đãi sinh linh vạn vật, tại sao lại phải làm thương tổn kiếm của sư tôn chứ?”