Khi đến phòng thí nghiệm, qua bức tường kính, trong nháy nắt Trương Thác đã nhìn thấy Vị Lai đang đắm chìm trong Tống dụng cụ, trong phòng thí nghiệm còn có vị ông cụ ba của )ường thị.
Của kính mở ra, Vị Lai nhìn lên và nói: “Lão đại, anh đến ÔI.
Nói xong, Vị Lai tiếp tục tập trung vào nghiên cứu của nình.
Về phần của ông cụ ba Đường thị, ông ta cũng không thèm hìn tới Trương Thác, cứ cúi đầu nhìn những thứ trong tay.
Đối với vị ông cụ ba này tuy rằng Trương Thác chưa ừng tiếp xúc với ông ta, nhưng có lẽ cũng biết ông ta có tính ›ách như thế nào, xếp vào học thuật là học thuật cổ lỗ sĩ, các hà khoa học đều là hoang tưởng, thì vị ông cụ ba đây cũng là nột nhà khoa học.
“Lão đại, món đồ này của anh em đã làm xong rồi, thật là món đồ chơi đơn giản, thật hiếm có” Vị Lai nhặt lên một cái chuông ném tới trước mặt ông cụ ba.
Trương Thác hiển nhiên nhận thấy ông cụ ba Đường thị nhìn thấy cái khuôn mà Vị Lai vứt bỏ, trong mắt hiện lên một ia cảm thán, nhưng ông ta vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận thất bại: “Nhóc con, tôi còn tưởng cô có nhiều kiên nhẫn, nhưng kết quả chỉ có bao nhiêu đây thôi sao, xem của tôi đây tày.
Trong khi ông cụ ba đang nói chuyện thì ông ta cũng ném °ho Vị Lai một cái khuôn.
Nhìn thấy cái khuôn bị ông cụ ba ném tới, đầu tiên Vị Lai m lặng, trong mắt lóe lên tia sáng, một lúc lâu sau, cô ní: “Ông Jià kia, cái này của ông cũng bình thường quá đó.”
Trương Thác nhìn hai người họ và che trán, cả hai người õ ràng đều nhận ra trình độ của nhau, nhưng cả hai đều không °hịu thừa nhận thất bại.
“Vị Lai, bận xong chưa, anh có việc muốn hỏi em” Trương 3á Sinh nói với Vị Lai một tiếng rồi bước ra khỏi phòng thí ghiệm.
Khoảng mười phút sau, Vị Lai đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Trương Thác đang định nói chuyện nhưng Vị Lai đã mở I rước: “Lão đại, em biết anh định hỏi cái gì, em đã kiểm tra rồi”
Vị Lai chuyển một tài liệu cho Trương Thác.
Trương Thác nhìn lướt qua, trên tập tài liệu có viết ba chữ Tán Linh trận.
Trương Thác nhìn dữ liệu dày đặc trên tài liệu anh chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng: “Đây là ý gì”