Đến lúc đó, tao xem mày còn cứng miệng như thê nào!” Đảo chủ đảo Vong Ưu, sau đó lại lao về phía trước.
.
Nhưng Lâm Dương không quan tâm, mở miệng nói: “Ông công sát điên cuồng như vậy thì khí lực tiêu hao vô cùng lớn.
Kỳ thật tôi căn bản không cần phản kích, chỉ cần phòng ngự.
Bởi vì nếu ông tiếp tục tắn công như vậy, qua mấy hiệp nữa sẽ dốc cạn sức lực, sức chiến đấu cũng không còn! Đến lúc đó ông thua chắc rồi! “
Lời vừa nói ra, bốn bề hô hắp run rầy.
Huyết Trường Phong cũng không hé răng, ánh mắt đông cứng.
Lâm Dương có thể nhìn ra thì hắn cũng có thể nhìn ra.
Đích thực là như vậy, một cuộc tán công dữ dội như: thế đủ để phá nát một chiếc xe tăng chỉ trong vài giây.
Đây không phải là sức mạnh hủy diệt mà con người có thể đạt tới, Đảo chủ đảo Vong Ưu có thể sử dụng loại uy lực này để băt đầu công sát, bản thân nó đã là một loại thấu chỉ rồi.
(*) (*): Sử dụng nhiều hơn cái mình có “Nhưng ngươi có thể chống đỡ được bao nhiêu hiệp?”
Đảo chủ đảo Vong Ưu sao có thể cam lòng? Lại rồng lên, lao về phía trước.
Quyền ảnh như cuồng phong bão vũ lại đánh tới Đúng như dự đoán!
Lâm Dương vẫn không phản công mà có gắng hết sức phòng ngự.
Giơ tay!
Giơ ngang cánh tay!
Nghiêng tránh!
Đón đố!
Tắt cả các động tác phòng thủ đều đã được thực hiện.
Trong lúc chống đỡ, hai cánh tay Lâm Dương run lên, quần áo trên cánh tay đều bị khí tức kinh người xé nát, thậm chí làn da trên cánh tay cũng rách, chảy ra rất nhiều máu.
“Đảo chủ, cố lên! Hắn sắp không chống đỡ được nữa rồi!”
“Haha, hắn ta sắp thua rồi!”
“Lâm Thiên Kiêu, ngươi rốt cuộc không phải là đối thủ của Đảo Vong Ưu chúng ta!”
“Chúng ta sắp thắng rồi!”
Các đệ tử trên đảo đều vô cùng phấn khích khi nhìn thấy cảnh tượng này, thậm chí có người còn vỗ tay tán thưởng.
Nhưng đánh một hồi, những tiếng vỗ tay tán thưởng chung quanh dần dần biến mắt.