Rõ ràng là cùng một cơ thể nhưng sao cô cứ có cảm giác cơ thể mình đang bị hai người đàn ông nhìn thấy hết thể chứ?
Chết tiệt!
“Lý Hải Long, em vẫn còn có chuyện phải xử lý nên đi trước đây.”
“Ừ, tạm biệt.”
Lý Hải Long cũng không hề gây khó dễ, hai người đến với nhau vui vẻ, chia tay cũng là chuyện tốt.
Bạch Thư Hân kéo Ôn Mạc Ngôn về phòng, sau khi cửa phòng đóng lại, cô ném anh ta xuống ghế sô pha.
Cô hơi mạnh tay nên làm đứt cả nút áo thun của anh ta, để lộ một mảng da khá lớn.
Anh ta vắt chéo chân lại và nhìn cổ áo của mình rồi cười nói: “Thì ra em gái là người phóng khoáng như vậy à? Thích chơi trò này ư?”
“Anh…”
Bạch Thư Hân tức đến đỏ cả mặt, cô không biết phải phản bác lại như thế nào.
Thấy khuôn mặt này, cô còn có chút phân tâm.
“Anh ta mặc dù yếu đuối nhu nhược, có rất nhiều khuyết điểm nhưng cũng phải khen ngợi rằng anh ta dưỡng da rất tốt đấy, kiểu khuôn mặt búng ra sữa này. Chỉ là không biết khả năng giường chiếu thế nào đây, hay là chúng ta thực hành thử, tôi giúp anh ta trải nghiệm?”
“Đồ lưu manh, anh tưởng anh và Ôn Mạc Ngôn giống nhau như đúc thì tôi sẽ không làm gì anh à? Tôi cũng muốn xem thử, nhân cách thay đổi, có phải là đến động tác tay chân cũng thay đổi không?”
“Em có thể thử.”
Anh ta cười nói.
Bạch Thư Hân đưa nắm đấm về phía trước nhưng anh ta không hề có phản ứng, anh ta hiểu rõ cơ thể này thực lực khá yếu.
Nhưng anh ta lại rất nhanh nhạy, khả năng né tránh rất tốt.
Mỗi cú đấm của Bạch Thư Hân đầy uy lực nhưng chỉ đấm vào không khí khiến cô cảm thấy rất chán nản.
