“Ừm ừm, Thượng Đế biết rồi, Thượng Đế nói moa moa với anh, chúng ta nhanh ăn cơm đi, Thượng Đế của anh sắp chết đói rồi!”
Hứa Trúc Linh đáng thương sờ cái bụng tròn vo: “Cục cưng nhà anh muốn khởi nghĩa rồi”
“Ừ, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi” Cố Thành Trung dịu dàng nói.
Cô ăn hơn một nửa, Cố Thành Trung cắt xong phần của mình đưa qua.
“Em ăn đi, không đủ anh lại đi làm thêm”
“Aiz, thật tốt, có một ông chồng siêu tốt! Có phải kiếp trước em cứu vớt hệ ngân hà mới nhặt được anh về không?”
“Nhặt về thì giữ cho kỹ, anh là người của em, chó mèo.
khác đụng vào thì em phải nhe răng trợn mắt rồi lấy khí thế hôm nay của em ra. Xem ra lấy hết lu chứa nước trong nhà ra nuôi cua là đúng!”
“Em đưa cua cho chú An dì Mai ăn hết rồi”
“Ừml”
“Anh đổi qua nuôi cá chình điện, thích ha?” Hứa Trúc Linh cười híp mắt nói.
Cố Thành Trung vừa nghe vậy là đã không kiềm được mà hai mắt cũng sáng lên.
Trước đây lúc nào cũng cảm thấy cô nhóc này yếu đuối phải cần mình bảo vệ hết khả năng. Nhưng hôm nay cô có thể một mình gánh vác một bên, cũng không còn lo trước sợ sau như trước đây.
Bỗng nhiên anh lại cảm thấy có một loại cảm giác mang tên thành tựu.
Dù gì cũng do mình nuôi lớn mài!
Anh sờ lên đầu của cô, mặt mày vô cùng vui mừng: “Có tiến bo ‘Đó vẫn là do chồng dạy tốt!”
Hứa Trúc Linh cười khanh khách nói, tiện thể vỗ mông ngựa. Chuyện này đối với Cố Thành Trung mà nói thì là vô cùng dễ chịu.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Cố Thành Trung nhắc đến chuyện muốn quay về London. Dù sao bên phía công ty chỉ nhánh kia đã từng bước phát triển lớn mạnh, nhận được sự ủng hộ từ rất nhiều quyền quý ở nơi đó, cũng lấy được rất nhiều công văn khai phá từ chính phủ hoàng gia.