”
Đảo chủ đảo Vong Ưu lập tức rên rỉ một tiếng.
Ông ta cảm thấy nắm đấm của mình dường như sắp bị Lâm Dương bóp nát.
Sức mạnh từ cánh tay này truyền đến… e rằng đủ để khai sơn liệt thạch!
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu tới…tuổi còn trẻ, lại có sức mạnh như vậy?
Ông ta trong lòng kinh hãi.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương.
lại phát lực, nắm chặt lầy nắm đấm của đảo chủ Vong Ưu, hung hăng ném ra ngoài trường võ.
Rằm!
Ông ta lập tức bay ra ngoài, giống như sao băng, nặng đề đập vào cổng của võ trường.
Bùm…
Cánh cổng hoàn toàn vỡ nát.
Bụi bặm tung bay, một mớ hỗn độn…
Cú đánh này giống như một chiếc búa tạ, đã nện liên hồi vô cùng tàn nhẫn vào trái tim của tất cả các đệ tử tại hiện trường.
Các đệ tử trên đảo và ngoài đảo đang giao chiến nhao nhao dừng lại, hai đám người đứng tách ra.
Mặc dù các đệ tử trên đảo ai ai cũng đều có võ công cao cường, thực lực kinh người, nhưng sau khi giao chiến với những đệ tử bên ngoài đảo, bọn họ gần như không chiếm được chút xíu lợi thế nào mà ngược lại lại lộ ra thế bại trận trước đối thủ.
Tắt cả đều nhận ra đây là thủ đoạn của Lâm thần y.
Mà sau khi cảnh tượng này xuất hiện các đệ tử trên đảo hoàn toàn khiếp sợ.
Lâm Dương … lại có thể dùng một tay quăng Đảo chủ đảo Vong Ưu ra xa!
Sức mạnh này …khủng bố làm sao!
Đây việc mà con người có thể làm được sao?
“Làm sao … làm sao có thể chứ? Ngay cả Đảo chủ cũng không phải … là đối thủ sao?”
“Không … không thể nào, sức mạnh của Đảo chủ vô cùng trác tuyệt, kinh thiên động địa, mà cũng đấu không lại được Lâm thần y2”
“Lâm thần y mới có bao nhiêu tuổi chứ? Liệu anh ta có thể đánh bại đảo chủ không?”
Tất cả các đệ tử trên đảo đều tuyệt vọng.
Các trưởng lão nằm dưới đất cũng khó khăn nhìn lên, nhìn thấy cảnh này, ai nấy sắc mặt đều tái xanh.
Cảnh tượng này thật kinh khủng …
“Lâm Thiên Kiêu quá lợi hại rồi!”