Cô ta trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt sợ hãi.
Ba gã bảo vệ đang định lao về phía Bạch Tuấn Hào vô thức dừng bước.
Màn thể hiện vừa rồi của hai gã vệ sĩ đã dọa sợ bọn họ.
“Người đẹp, tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại đề nghị lúc trước của tôi, xem có muốn theo tôi tới khách sạn tâm sự chuyện cuộc sống không”.
Bạch Tuấn Hào cười híp mắt nói: “Trông cô còn trẻ như vậy, chắc là vẫn chưa kết hôn nhỉ?”
“Phải rồi, tôi quên không tự giới thiệu”.
“Tôi là Bạch Tuấn Hào, đến từ Vương tộc họ Bạch.
Hôm nay tôi đến tập đoàn Nhạn Thanh để thu mua lại các người”.
“Người đẹp chẳng chịu nể mặt tôi gì cả.
Tôi là dòng chính của Vương tộc, được tôi nhìn trúng là vinh hạnh của cô đấy”.
Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Bạch Tuấn Hào bật cười nói: “Chỉ cần cô khiến tôi hài lòng, biết đâu có thể gà rừng biến thành phượng hoàng, có hi vọng trở thành Vương hậu tương lai?”
“Anh im đi!”
Tần Y gào lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lập tức cút ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh!”
Bộ dạng hùng hổ bức người của anh ta khiến Tần Y mất khống chế.
“Bảo vệ đâu, mau đuổi họ ra ngoài cho tôi!”
Tần Y ra lệnh.
Hiện giờ cô ta chỉ muốn đuổi thẳng cổ Bạch Tuấn Hào đi, cơn giận khiến cô ta quên mất thân phận của đối phương và thực lực mạnh mẽ của vệ sĩ đối phương.
Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
“Mời các cậu lập tức ra khỏi đây!”
“Tôi không đánh chủ tịch của cô nữa, chỉ cần cô chịu theo tôi đến khách sạn tâm sự một đêm, sau đó bảo chủ tịch của cô ngoan ngoãn quỳ xuống xin tôi tha thứ, tôi có thể không so đo với các người”.
Tần Y cắn chặt răng.
Cô ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng đối phương là người của Vương tộc, còn có hai vệ sĩ khủng bố bảo vệ.
Cô ta lo lắng Dương Thanh không giải quyết được phiền phức này, lòng nóng như lửa đốt.
Muốn gọi Dương Thanh tới giải quyết, lại sợ anh bị thương.
“Xảy ra chuyện gì?”
Trong lúc Tần Y đang lo lắng bất an, một giọng nói thô kệch bỗng vang lên.
“Sao hả? Tao nói mày là loại người đấy không đúng à? Tao hiểu rồi, ý mày là mày không phải người”.
Mã Siêu nhếch mép cười xấu xa nói.
– —————————.