Từ trước đến nay anh là người làm nhiều việc.
Hứa Trúc Linh chờ đến chín giờ tối Cố Thành Trung mới trở về.
Thức ăn nguội lạnh.
Cố Thành Trung mới vừa vào cửa đã nghe chú An nói Hứa Trúc Linh luôn chờ anh tới tận bây giờ, cơm tối cũng không ăn.
Anh không khỏi cau mày nhìn cô nhóc đáng thương bên cạnh bàn ăn.
“Sao không ăn cơm? Bây giờ em không chỉ có một mình”
“Muốn đợi anh ăn cùng, em đặc biệt chuẩn bị món Tây và cả nến, thậm chí hoa hồng cũng đã chuẩn bị. Còn có đĩa than, không khí cũng tô điểm rồi, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn chờ nam chính thôi.”
“Đây… không phải là chuyện nam chính nên chuẩn bị sao?
Sao lại đến lượt em?”
“Hôm nay anh là nữ chính của em, cưng à!” Hứa Trúc Linh cười ha ha ấn anh ngồi xuống, nói: “Em đi nấu lại món bít tết cho anh, chín năm phần: “Em ngoan ngoãn ngồi đó cho anh, chuyện này phải để đàn ông làm, em cứ chờ ăn là được rồi.”
Cố Thành Trung không nói lời gì đi đến phòng bếp thuần thục đeo tạp dề bắt đầu chiên bò bít tết.
Còn Hứa Trúc Linh bật nhạc hưởng thụ giờ phút này.
Rất nhanh bữa ăn tối chuẩn bị xong, Hứa Trúc Linh chà xát tay, mặc dù rất đói bụng nhưng cô vẫn nhịn.
“À, em muốn cầu nguyện trước khi ăn”
“Không phải là em không tin tôn giáo sao?”
“Lần này tin.”
“Được”
Cố Thành Trung nghe lời nhắm hai mắt lại, hai tay tạo thành hình chữ thập chuẩn bị cầu nguyện.
Nhưng anh không nghĩ tới có một thứ mềm mại dán lên cánh môi.
Anh đang tính mở mắt lại bị bàn tay nhỏ bé của cô bịt lại.