Hai mắt Ngô Sở Úy đỏ bừng kêu gào, tuyệt đối không được! Lần trước bị Trì Sính chọc mạnh một cái đến bây giờ vẫn còn nhớ, ngón tay của hắn là hung khí lớn thứ hai chỉ kém pín lừa kia mà thôi.
Sự thật chứng minh, Trì Sính lần này lại là thông báo, chứ không phải thương lượng.
Nhưng so với thô bạo cấp thiết lần trước, lần này rất kiên nhẫn cũng rất dịu dàng.
Chưa từng bỏ nhiều công sức với một đóa cúc hoa như thế.
Trì Sính vừa tiếp tục dùng lưỡi liếm mật khẩu, vừa lấy tay vuốt phân thân của Ngô Sở Úy, vì không có gel bôi trơn, hắn chỉ có thể đợi khi hoàn toàn ẩm ướt, mới dám hoạt động ngón tay.
Cảm giác được cơn đau khi dị vật quen thuộc đâm vào, Ngô Sở Úy lại lần nữa ngoan cố chống cự.
“Thả lỏng.” Trì Sính vỗ một cái lên mông.
Ngô Sở Úy tru tréo.
Trì Sính không ngừng lấy nước bọt làm ướt, quan sát phản ứng của Ngô Sở Úy, cẩn thận thâm nhập vào bên trong. Ngón tay Trì Sính cực dài, không hề thua kém thứ đó của đàn ông bình thường, hơn nữa xương ngón tay rất cứng, các khớp ma sát vách ruột mang đến xúc cảm cũng rất rõ ràng.
Ngô Sở Úy đột nhiên oằn người lên, thống khổ kêu rên.
Tay Trì Sính mới vào một nửa, nghe được tín hiệu này, liền bất chấp tiến thẳng.
Ngô Sở Úy kêu gào, liều mạng đẩy cổ tay Trì Sính.
Trì Sính ấn tay y lại, nhẹ nhàng rút ra một nửa, vẫn ở bộ vị vừa rồi, Ngô Sở Úy lộ ra biểu cảm cực độ khó nhịn, thịt trên mông không ngừng co giật.
Chính là chỗ này rồi… mắt hổ lóe sáng, ngón tay linh hoạt luật động.
Ngô Sở Úy ban đầu là đau, sau đó vừa đau vừa ngứa, tiếp theo nữa là tê dại khó tả, đặc biệt là khi ngón tay Trì Sính như chọt như không vào bộ vị đó, trong lòng Ngô Sở Úy như có hàng ngàn con kiến đang bò, khó chịu muốn chết. Trì Sính lại đùa nghịch vật yếu ớt ở trước, trước sau giáp công, thoáng chốc gió giục mây vần.
Đã rất lâu Trì Sính không cảm nhận được tư vị ngón tay bị bao chặt chẽ này, thông đạo chật hẹp giống như sợi thắt lưng mà Ngô Sở Úy tặng cho hắn, quấn chặt lấy bàn tay hắn. Đột nhiên hắn có xúc động muốn thương yêu y một phen, không chỉ là trên thân thể, mà còn yêu cầu mãnh liệt về tinh thần.
Miệng Trì Sính cọ cọ lưỡi Ngô Sở Úy, hỏi: “Thích tôi chơi mông cậu thế này không?”
Ngô Sở Úy kêu ô ô như đáp lời.
Trì Sính lại xoay người Ngô Sở Úy về, đè đầu giữa chân mình, Ngô Sở Úy cũng không biết mình trúng tà gì, cư nhiên nhìn chằm chằm vật hùng tráng của Trì Sính, mắt dần nóng lên. Giây tiếp theo, miệng bị vật đó mở ra, hơn nửa cây đâm vào đã đâm đến cổ họng, kích cỡ thô bự thoáng chốc đoạt đi tất cả không gian trong miệng.
Trì Sính nhẹ hừ một tiếng, tay giữ chặt cổ Ngô Sở Úy.
Nhưng không giống như đối đãi với người khác, hung tợn đè đầu bắt nuốt lấy, đâm đến cổ họng xuất huyết. Hắn thà rằng luồn tay vào tóc Ngô Sở Úy, vén tóc mái của y lên, thưởng thức rõ ràng dáng vẻ vừa vụng về vừa cố sức này. Tiếp tục trêu ghẹo ngón tay chôn trong người Ngô Sở Úy, đợi y thống khổ co chặt má, thân dưới sẽ càng thêm hưng phấn trào dâng.
“Đừng đừng đừng… không được rồi… a…”
Ngón tay Trì Sính tấn công nhanh chóng mãnh liệt, khoái cảm xa lạ bỗng bùng lên sau lưng, càng diễn càng mãnh liệt, kích thích khiến Ngô Sở Úy mất khống chế rên lên, liên tục xin tha. Cuồng triều hung mãnh một trước một sau giáp công, bụng Ngô Sở Úy co giật điên cuồng, ngón chân cũng co giật, dư âm chấn động hơn mười giây, sướng không gì tả nổi.
Trì Sính bạo phát thuần túy là do bị dáng vẻ lẳng lơ cực điểm của Ngô Sở Úy kích động mà ra.
Qua rất lâu, hô hấp của Ngô Sở Úy dần bình ổn lại.
Trì Sính nhẹ liếm mồ hôi trên trán Ngô Sở Úy, nén cười hỏi: “Mông sướng không?”
Ngô Sở Úy khó mở miệng, sướng thì sướng, nhưng xong chuyện nhớ lại, vẫn có một chút không tiếp nhận nổi.
“Lúc nào mới đổi sang súng thật?” Trì Sính truy hỏi.
Con ngươi Ngô Sở Úy sâu thẳm, hai môi mím chặt, trong lòng thầm đáp, ông đây tuyệt đối không cho anh cơ hội đó!
Bộ phim đã chiếu xong, tự động chuyển sang bộ tiếp theo.
Tiếng kêu gào như mổ heo xuyên qua màng nhĩ, Ngô Sở Úy nhìn lên màn hình di động, lập tức dại ra. Vẫn là thằng nhóc đó, vẫn là đám người đó, bộ phim vừa rồi chỉ là làm nóng, hiện tại mới gọi là khẩu vị nặng. Đủ loại đạo cụ luân phiên ra diễn, vết máu phủ khắp, ngất xỉu liên tục, Ngô Sở Úy xem mà sợ hãi không thôi.
“Mấy… mấy người này là ai vậy hả?’
Trì Sính nhẹ nhàng nói: “Đều là anh em của tôi, quay phim là Cương Tử.”
Ngô Sở Úy chấn động, y không cách nào tin tưởng, một người có vẻ ôn hòa phúc hậu như Cương Tử lại có thể thản nhiên mục kích cảnh tượng máu tanh này. Y càng không cách nào lý giải, tại sao bọn họ phải có hành vi tàn bạo như vậy với một thằng nhóc? Lẽ nào chỉ cho sướng thôi sao?
Trì Sính không chút hoảng loạn giải thích: “Cậu ta lừa tôi, vì mục đích nào đó mà ở cạnh tôi.”
Thằng nhóc đó chính là tiểu Long.
Câu nói này quả thật giống như nói cho Ngô Sở Úy nghe, cho dù Trì Sính không hề phát giác.
Ngô Sở Úy bị dọa hồn lìa khỏi xác, muốn che giấu cũng không che giấu được, tiếng thét bên tai giống như lệ quỷ đòi mạng, từng tiếng đều khủng bố cực điểm. Lẽ nào đây chính là kết cục của mình sao? Cúc hoa bị bạo, ruột bị đâm nát, trên người phủ đầy vết máu, nơi yếu ớt liên tục bị điện kích, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau đó!
Trì Sính cảm giác được sự căng thẳng của Ngô Sở Úy, trực tiếp tắt máy.
“Cậu sợ cái gì? Tôi lại không đối xử với cậu như thế.”
Ngô Sở Úy rụt rè, “Lỡ như có một ngày như thế thì sao…”
Trì Sính không nói gì, tay ôm Ngô Sở Úy siết chặt, đối với hắn, Ngô Sở Úy hoàn toàn là lo bò trắng răng, một người có thể khiến hắn phải vội thắng xe trên giường, căn bản không cần lo lắng mình bị ngược đãi, đừng nói là lăng nhục thê thảm thế kia, cho dù bảo Trì Sính hắn tùy tiện đánh Ngô Sở Úy một cái, hắn cũng chưa chắc hạ thủ được.
Tối nay, trong lòng Ngô Sở Úy chính là băng hỏa giao nhau.
Trì Sính hiếm khi dịu dàng như thế, dịu dàng hôn, dịu dàng âu yếm, dịu dàng nói chuyện câu có câu không bên tai. Ngô Sở Úy đã quá lâu không được ai thương yêu như thế, tim như con tằm bị rút sạch tơ, không còn lại chút gì. Nhưng lại cực độ không có cảm giác an toàn, bóng ma mà bộ phim mang đến không thể xua tan, dù y trầm mê thì cũng liên tục tỉnh lại.
Có phải mình đã nhập diễn quá sâu rồi không? Hơn nửa đêm Ngô Sở Úy nhìn mặt Trì Sính đặt tay lên ngực tự vấn.
Mỗi lần nhớ lại những khi ở chung, đều sẽ đả kích bản thân mình một phen, rốt cuộc mình muốn làm gì với anh ta chứ? Sao mình lại thế này thế kia với anh ta? Đầu óc mình bị chập mạch rồi chăng? Nhưng lần sau gặp phải tình hình tương tự, vẫn sẽ không kìm lòng được tiếp tục chập mạch, tiếp tục thế này thế kia, tiếp tục tự hỏi lòng.
Diễn và không diễn có khác biệt sao? Anh ta ở ngay đây, tồn tại chân chân thực thực
Ngô Sở Úy xoắn xuýt cực điểm, như cam chịu vùi đầu vào hõm vai dày rộng của Trì Sính.
Thôi thích sao thì vậy đi!