“Ý! Tiêu ca ——” Giọng nói Đệ Nhất Phú Quý truyền đến, “Các anh có vé tàu chưa? Chỗ em có không ít đây nè!”
Cô giơ lên trong tay một cái ba lô hoa hòe loè loẹt, lúc ném lên truyền ra âm thanh “rầm rầm”, cũng không biết cô đi nơi nào đánh cướp, thế mà được một bao lớn như vậy.
Tiêu Lam vừa chạy vừa hỏi: “Em lấy được ở đâu?”
Đệ Nhất Phú Quý moi moi kiểu tóc Smart có chút xốc xếch của mình: “Em cũng không biết á, nhặt được ven đường, sau đó có cái thuyết minh nói có thể ra trạm gì đó.”
Bộ dáng không đáng tin cậy này làm Tiêu Lam có phần lo lắng: “Có màu gì? Em nhìn xem, màu trắng không được, màu đen mới có thể dùng được.”
“A? Là như thế này sao” Đệ Nhất Phú Quý một bên chạy một bên mở ra ba lô, sau đó từ bên trong móc ra một cái lại một cái vé tàu màu trắng.
“Ây da, cái này là trắng……”
“Cái này cũng vậy……”
Vé tàu bị cô ném xuống đất, leng keng leng keng mà rơi rụng đầy đất.
Tiêu Lam xa xa nhìn có chút ba sọc đen, Phú Quý à, em quả thực chính là flag đi đường hình người đó, biết không?
“A! Tìm được rồi!” Chờ đến sau khi Đệ Nhất Phú Quý đem toàn bộ ba lô đều đào rỗng, rốt cuộc dưới đáy phát hiện một cái vé tàu màu đen, cô nhìn bị vé tàu màu trắng bị mình ném một đường, “Hóa ra chúng đều là có bẫy nhờ……”
Cô múa may vé tàu trong tay, đối với Tiêu Lam lộ ra một nụ cười ngu đần, cũng duỗi tay so ra ngón tay cái: “Tiêu ca, anh thật là quá sức lợi hại!”
Tiêu Lam: “……”
Gia hỏa này trước kia hoàn toàn là dựa vào vận khí qua cửa hay sao?!
Thiếu nữ Phú Quý có thể sống đến bây giờ, chẳng lẽ là Thế Giới Hàng Lâm mở cửa sau, mở cho cô bé hình thức đơn giản hả……
Sau khi Đệ Nhất Phú Quý tới gần, quỷ quái đi theo sau lưng và quỷ quái truy đuổi hai người Tiêu Lam hội hợp lại với nhau, rất có ý tứ trực tiếp cắn nuốt luôn ba người.
Nhưng mà, sau lưng ba người không xa chính là đường ray, giờ phút này đoàn tàu cũng còn chưa tới, bọn họ đã không còn đường lui nữa.
“Tiêu ca, nhìn em nè!” Đệ Nhất Phú Quý xung phong nhận việc mà tỏ vẻ mình có thể xuất chiến.
Sau đó liền thấy cô giơ tay phải lên, tạo thành một cái nắm tay, trên nắm tay bốc lên ánh sáng màu xanh lad lấp lánh, Đệ Nhất Phú Quý một quyền chém ra với nhóm quỷ quái trước mặt, cũng hô to: “Ăn một quyền của cẩu độc thân ta đây ——”
Một đường ánh sáng xanh lộng lẫy từ tay cô bay ra, bỗng nhiên công kích về phía nhóm quỷ quái.
Mấy quỷ quái trực diện nắm tay của cô nháy mắt bị đánh bay đi ra ngoài, toàn bộ vòng vây tức khắc tán loạn, ánh sáng xanh một đường thế không thể đỡ tiến về phía trước, cuối cùng để lại một dấu chân chó dưới mặt đất.
【Quyền của cẩu độc thân】, cái kỹ năng này hiệu quả cũng sắc bén giống như tên của nó vậy, uy lực thật ra rất bất phàm.
Tiêu Lam phảng phất như rõ ràng cái gì: “Cái kia…… Phú Quý à, kỹ năng của em phát động là cần phải kêu lên một câu đó sao?”
Đệ Nhất Phú Quý thu hồi nắm tay, hơn nữa gật gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa cái kỹ năng này chỉ có cẩu độc thân mới có thể kích hoạt, nếu là rời hội độc thân thì không thể dùng, còn có thêm thương tổn cho mấy cặp tình nhân nữa.”
Thiếu nữ, kỹ năng của em thật là vừa cảm thấy thẹn còn thêm nghiêm khắc.
Cảm giác Phú Quý đời này là vô vọng thoát khỏi hội độc thân, có điều cả bản thân thiếu nữ Smart hình như cũng không để ý cho lắm.
Đệ Nhất Phú Quý đánh xong một quyền này, lập tức rụt trở về: “Tiêu ca, kỹ năng của em làm lạnh rồi.”
Tiêu Lam nhấc lên【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】, thuận miệng hỏi: “Thời gian là bao lâu?”
Đệ Nhất Phú Quý: “4 phút 44 giây.”
…… Hau cho một kỹ năng tràn ngập oán niệm của cẩu độc thân.
Lúc này lục tục có người chơi từ các phương hướng khác lại bên này, xem ra bọn họ đều tìm được biện pháp qua cửa.
Nhưng theo bọn họ đã đến, số lượng quỷ quái trên trạm ga cũng càng ngày càng nhiều.
Lúc này là có thể nhìn ra tới, Lạc cầm vé tàu và Đệ Nhất Phú Quý gặp đến công kích rõ ràng càng nhiều hơn, mấy người khác tình huống cũng không khác họ là bao, nhưng có mấy người chơi bên người chỉ có quỷ quái linh tinh, thoạt nhìn như là không tìm được vé tàu.
Nhóm quỷ quái lần thứ hai tụ lại đây, bọn họ từ phương hướng khác nhau khởi xướng tiến công về phía ba người Tiêu Lam.
Đệ Nhất Phú Quý một bên tránh né, một bên từ ba lô đạo cụ móc ra một đạo cụ như lồng chụp ruồi, phát động phản kích với nhóm quỷ quái.
Lạc thì lại không ngừng chém ra ngọn gió màu đen, cắt đứt nhóm quỷ quái có ý đồ tiếp cận, hắn còn nhân cơ hội trộm hấp thu một ít bộ phận tứ chi mà chúng rơi xuống, mang theo một loại khí tràng nhạn qua rút lông*, làm nhóm quỷ quái càng ngày càng chần chờ với việc công kích hắn.
(*Nhạn quá bạt mao – Nhổ lông chim nhạn bay qua. Đây là nói về tính tình một người, chim nhạn bay ngang mà còn tính chuyện nhổ lông thì phàm việc gì có lợi, họ quyết chẳng bỏ qua.)
Mà Tiêu Lam bởi vì nhiệm vụ mà cầm kim cài áo, trong mắt nhóm quỷ quái phảng phất như một cái bánh kem lớn thơm ngọt ngon miệng, nhóm quỷ quái vọt về phía cậu đặc biệt nhiều.
Đám quỷ quái này một số thoạt nhìn có thật thể, một số còn lại là nửa trong suốt, hiển nhiên công kích vật lý đối bọn chúng sẽ không có thương tổn gì.
Tiêu Lam tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, cậu kích hoạt 【 Nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa triết học Mác 】.
【 Tên: Nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa triết học Mác (đạo cụ cao cấp) 】
【 Năng lực: Khi sử dụng đạo cụ này đối với quỷ quái có thể khiến chúng vật chất hóa, sử dụng với chính mình có thể thông qua công kích vật lý xúc phạm tới loại quỷ hồn, thời gian liên tục 10 phút (Số lần có thể sử dụng (4/5) 】
【Thuyết minh: Thế giới là vật chất, tính thống nhất chân chính nhất của thế giới nằm ở tính vật chất của nó* 】
(*bạn nào chưa học về Triết có thể kéo xuống bên dưới cuối chương, mình chú thích về chỗ này một xíu, nếu mù về Triết thì nên xem trước nha)
Tức khắc, một luồng uy áp đến từ thế giới vật chất từ trên người cậu phát ra.
Tiêu Lam gợi lên khóe miệng với nhóm quỷ quái tụ tập về phía cậu như siêu thị đang đẩy mạnh tiêu thụ lớn: “Tới đây, cho bọn mi thể nghiệm một chút phép siêu độ vật lý.”
Cùng với tiếng nói cậu rơi xuống, Tiêu Lam giống như mũi tên nhọn từ tại chỗ lao ra, chủy thủ trên tay vẽ ra ánh dao làm nhóm quỷ quái cảm thấy linh hồn đều đang run rẩy.
Một bàn tay tái nhợt sơn móng màu đỏ tươi có ý đồ đánh lén Tiêu Lam.
Nháy mắt tiếp theo, ánh dao sáng như tuyết chợt lóe, cánh tay này cũng đã rơi xuống mặt đất tiêu tán không thấy đâu.
“A ——” chủ nhân cánh tay che lại tay cụt của mình phát ra tiếng quỷ gào bén nhọn, ả cảm nhận được đau đớn, từ sau khi ả chết đi đã không cảm giác được đau đớn nữa, nhưng tại một khắc này lại rõ ràng như thế.
Thậm chí, loại cảm giác đau này so với lúc ả chết đi cảm nhận được còn mãnh liệt hơn, mang theo thống khổ đáng sợ bỏng cháy linh hồn.
Đây là sức mạnh của chủ nghĩa Mác!
Tiêu Lam như ma thần trực tiếp nhảy vào giữa đàn quỷ quái, mỗi một dao chém xuống đều mang theo một mảnh kinh hô, vô số quỷ quái bởi vì cậu công kích mà mất đi sức chiến đấu.
Mà Tiêu Lam hiển nhiên cũng không tính toán gϊếŧ chết NPC, phiền toái sau đó quá lớn, bọn chúng chỉ có thể thống khổ mà kêu thảm dưới đất, tiếng quỷ khóc bén nhọn đan xen, làm người nghe được da đầu tê dại.
Hình ảnh này thế nhưng so với việc trực tiếp tiêu diệt bọn họ còn đáng sợ hơn.
Dần dần, nhóm quỷ quái bên người Tiêu Lam bắt đầu thối lui về phía sau, xung quanh cậu hình thành một khu vực chân không.
Cậu cứ như vậy, đứng yên giữa ánh mắt kiêng kị của một đàn quỷ quái.
“Người tiếp theo là ai?” Ánh mắt Tiêu Lam đảo qua nhóm quỷ quái xung quanh.
Mỗi một quỷ quái đối diện tầm mắt cậu đều nhịn không được dời mắt đi, không có một quỷ nào dám đối diện tầm mắt cậu.
“Đù ma Tiêu ca đẹp trai muốn xỉu!” Đệ Nhất Phú Quý trộm ngắm đến hình ảnh này, cô quyết định trở về liền đem trường hợp này chia sẻ cho Triệu Tiểu Hà mới được.
Lúc này xa xa truyền đến tiếng gầm rú của đoàn tàu, hiển nhiên hy vọng của các người chơi sắp đến.
Trong mắt các người chơi đang chiến đấu hăng hái đều xuất hiện ánh sáng mong đợi.
Nhưng cùng thời gian, loa thông báo của trạm ga cũng vang lên, lúc này đây ngữ khí mang theo sát ý lạnh lẽo:
“Cảnh cáo!…… Các vị hành khách nếu…… Rời sân ga…… rè rè…… Gϊếŧ!”
“Xin để lại…… Kim cài áo……”
Cùng với âm thanh loa thông báo của trạm vang lên, nhóm quỷ quái ở trạm ga phảng phất như đã nhận được mệnh lệnh nào đó vậy, trong mắt bọn chúng hiện ra thần sắc điên cuồng, tựa hồ cả thần chí đều bắt đầu mất đi.
Nhóm quỷ quái từ bỏ mục tiêu vốn có, bắt đầu bất kể giá nào mà nhào về phía Tiêu Lam.
Chẳng sợ chủy thủ của Tiêu Lam hung hăng cắt chúng thành hai đoạn, một bộ phận còn lại vẫn không ngừng công kích Tiêu Lam.
“Phiền toái.” Nhìn ánh đèn đoàn tàu còn ở nơi xa, Tiêu Lam nhẹ giọng nói.
Lạc trước tiên vọt tới bên người Tiêu Lam, dùng bóng đen đúc thành một đạo phòng tuyến. Nhưng mà số lượng quỷ quái thật sự quá nhiều, dù là bị Lạc cắn nuốt cũng vẫn không lui về phía sau, dẫm lên thân thể đồng bạn chưa bị cắn nuốt, bất chấp xông tới.
Đệ Nhất Phú Quý cũng quay lại viện trợ Tiêu Lam, nhưng mà kỹ năng cô vừa mới dùng xong một lần, vỉ bắt ruồi lại thật sự không đủ cấp lực.
Đệ Nhất Phú Quý chém ra một cú vỉ bắt ruồi: “Mẹ nó! Thật muốn thiêu bọn bây, dám mơ ước Tiêu ca của tao!!”
Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Lam sáng lên: “Ý kiến hay đó, Phú Quý!”
“Hở?” Đệ Nhất Phú Quý còn chưa kịp phản ứng lại đây.
Đối mặt đám quỷ quái cơ hồ che trời lấp đất, Tiêu Lam mở kỹ năng:
【 Tên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】
【 Năng lực: Thao túng ngọn lửa】
【 Thời gian còn lại: 00:04:59】
Nhóm quỷ quái có ở trên không trung, có chồng chất dưới mặt đất, hình thành thế công như thủy triều, gần như che khuất tầm mắt.
Tiêu Lam thu hồi chủy thủ, giơ tay phải lên búng ra một tiếng vang thanh thúy.
Cùng với một tiếng này, ngọn lửa từ đầu ngón tay cậu trào ra, nhanh chóng đan chéo thành một quả cầu lửa thật lớn, bao vây ba người Tiêu Lam vào trong đó.
Quả cầu lửa sáng ngời còn đang khuếch tán ra xung quanh, độ ấm nóng rực làm quỷ hồn nào đó chết vào nổ mạnh hoặc là hoả hoạn cảm thấy vô cùng thống khổ, khiến bọn chúng nhớ lại thê thảm cùng tuyệt vọng của chính mình khi tử vong.
Sợ hãi với ngọn lửa đã khắc sâu vào linh hồn của chúng.
Dưới sự thao túng của Tiêu Lam, hỏa cầu nổ tung, chiếu sân ga vốn dĩ tối tăm thành một mảnh sáng ngời.
Nhóm quỷ quái bị ngọn lửa công kích sôi nổi chạy tứ tán, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Giờ phút này, giữa một mảnh ánh lửa, thân ảnh Tiêu Lam có vẻ bất khả chiến thắng như thế.
Các người chơi vốn đang chiến đấu không khỏi dừng động tác trong tay, bọn họ há to miệng, trợn to mắt nhìn một màn này, bọn họ đây là…… vào cùng màn chơi với gia hỏa thuộc dạng gì thế này….
Đây…… Thật sự người chơi trung cấp sao?!
Trong mắt Tiêu Lam là một mảnh chiến ý lăng liệt.
“Châm hết mọi thứ dơ bẩn đi, Hồng Liên Nghiệp Hỏa!”
Tiêu Lam: “……”
Từ từ, câu nói vừa rồi kia cũng không phải là tui nói.
Phú Quý, em đây là cái lời thoại trẻ trâu gì!!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lam: Hôm nay cũng là một ngày trang bức* như gió ~
(*Trang bức là một thuật ngữ hán việt chỉ một hành động, một loại phong cách giả dạng nghèo khó, giả dạng không có gì để phơi bày ra cái không có gì của mình nhưng thực sự thì lại rất có khả năng, rất khủng bố… đây là kiểu trang bức có thực lực.)