Lãnh Thiên Minh chỉ đành tiếp tục chỉ ra cho Lãnh Liệt Vương, sau khi đánh dấu xong, cả đại sảnh lập tức trở nên huyên náo, tiếng nghị luận không ngừng.
Nhị hoàng tử: “Sơn Đông, Hà Nam mà đệ đánh dấu, đều nằm sát Đại Lương, chưa nói đến vấn đề an toàn, ví dụ như vùng Sơn Đông này, trước giờ là nơi cướp bóc, lưu dân tập trung, di dời nhân khẩu đến đó, chẳng phải phiền toái hay sao?”
Lãnh Thiên Minh sửng sốt, Sơn Đông trước đây hắn sinh ra là nơi kế thừa nền văn hóa Hoa Hạ, vậy mà giờ lại là địa bàn của lưu dân, cướp bóc, không lẽ…không lẽ việc hắn xuyên không đã thay đổi thế giới này?
Tề Dung cũng lên tiếng: “Đúng thế, thất hoàng tử, vùng đất mà ngài chỉ ra chính là Sơn Đông, một nơi không quan trọng, đến cả Hồ Lang cũng chỉ coi đó là địa phận của bọn cướp bóc, nghe nói còn từng bị hải tặc Đông Doanh xâm lược, mặc dù hiện nay trên danh nghĩa là lãnh thổ của chúng ta, nhưng chẳng có ích gì”.
Lãnh Thiên Minh thầm chửi “con m* nó”, vùng đất phồn vinh thịnh vượng trong trí nhớ hắn tại sao lại rơi vào cảnh này?
Sau một hồi suy nghĩ, Lãnh Thiên Minh nói: “Dám hỏi tể tướng đại nhân, điều gốc rễ nhất của một đất nước là gì?”
Tề Dung im lặng, không biết hắn hỏi vậy là ý gì, nhị hoàng tử đứng bên cạnh thì bật cười, nói: “Đương nhiên là binh lực, binh lực ai hùng mạnh, người đó sẽ tung hoành thiên hạ”.
“Sai”, Lãnh thiên Minh trực tiếp bác bỏ: “Điều gốc rễ nhất của một đất nước là người dân, không có dân thì không có binh sĩ, không có lương thực, không có tiền tài. Vì vậy, muốn đất nước lớn mạnh, bắt buộc phải có dân, lưu dân và cướp bóc tràn lan ở Sơn Đông, không phải chứng minh ở đó nhân khẩu dồi dào ư? Nếu có thể khiến bọn họ góp sức cho triều ta, vậy chúng ta sẽ đủ sức cạnh tranh với Đại Lương”.
Nhị hoàng tử