Mộ Dung Chiến nói: “Thủ pháp này chỉ cần hiểu tính ngựa là làm được, nhân lúc ngựa đang phi nhanh, dùng nội gia thủ pháp kích thích huyết dịch của chúng vận hành, làm cho ngựa phát điên, chỉ biết phóng nhanh về phía trước, cho đến khi kiệt sức mà chết, thủ pháp hết sức hung bạo”.
Xa Đình hỏi: “Khoảnh rừng thưa đó cách đây bao xa?”.
Hồ Bái đáp: “Ước chừng hơn mười dặm”.
Lúc này Phương Hồng Đồ từ trong thùng xe chui ra, lập tức khiến mọi người chú ý, càng khiến chúng nhân hy vọng. Tuy ở đây không ít cao thủ, nhưng không ai sánh được với gã về kinh nghiệm điều tra hung án.
Ánh mắt Yến Phi chậm rãi quét qua mọi người, đại đa số đã hồi phục vẻ bình tĩnh, tuy nhiên xem ra đều không chịu nổi ảnh hưởng của cảnh tượng khủng khiếp, chàng dám khẳng định bọn họ cũng như mình, suốt đời đừng mong quên được cảnh này. chàng cũng phát giác mpị người đã thay đổi cách nhìn đối với Phương Hồng Đồ, vì ông ta là người duy nhất dám chui hẳn vào trong xe, không phụ thanh danh tuần bộ chuyên nghiệp, khả năng chịu đựng này thường nhân không thể bằng được.
Lúc trước nói đến Hoa Yêu toàn thân run rẩy, lúc này Phương Hồng Đồ biến thành một người khác hẳn, ánh mặt cừu hận, cước bộ vững vàng đi tới chỗ mọi người đang chờ, bất ngờ lộ vẻ hết sức bi phẫn và kích động, hét to: “Phương Hồng Đồ tôi lấy tính mệnh đảm bảo, phạm án là kẻ tác ác đa đoan, chết vạn lần không đủ, là Hoa Yêu”.
Mọi người nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, cho dù thủ pháp hung đồ không khác gì Hoa Yêu, nhưng vẫn có thể có người khác cố ý mô phỏng, làm sao gã khẳng định được như thế?
Hách Liên Bột Bột bình tĩnh nói: “Phương tổng tuần kết luận như vậy có quá sớm không?”
Phí Chánh Xương nhíu mày: “Ta chưa từng nghe nói đến chuyện Hoa Yêu phạm án ban ngày, cũng chưa từng nghe nói hắn trong vòng một ngày liên tục gây án”.
Trác Cuồng Sinh đương nhiên phải ủng hộ người có thể giúp hắn kiếm bộn tiền ở Thuyết Thư quán, nói: “Phương tổng tuần đã nói thế, tất nhiên có đạo lý. Xin Phương tổng tuần giải thích rõ, để chúng ta sớm tìm ra hung thủ về quy án”.
Phương Hồng Đồ lộ thần sắc khó hiểu, pha trộn cả bất an, khẩn trương, kinh hãi, tựa như phẫn nộ, mệt mỏi và tiếc thương, trông già hẳn đi, gượng cười lắc đầu, giống như tự đề tỉnh mình chứ không phải nói với mọi người, lẩm bẩm: “Tôi sẽ không trốn tránh nữa”.
Kỷ Thiên Thiên nhìn cỗ xe bên đường, nghĩ đến tình huống bên trong đáng sợ đến thế nào mà có thể khiến cho bao nhiêu kiếm khách, hiệp sĩ, bang hội đầu não và thương gia đại hào ai nấy đều sa sút tinh thần, mất hết phong độ? Không cầm được cất giọng nhẹ nhàng: “Phương tổng tuần nói trốn tránh cái gì?”.
Phương Hồng Đồ lộ vẻ ngượng ngập, thấp giọng nói: “Lời tôi nói ra bây giờ, càng ít người biết càng tốt”.
Trác Cuồng Sinh lập tức thể hiện uy quyền chủ nhân Dạ Oa Tử, nói to: “Trừ những người vừa tham gia hội nghị và Hồ quân sư, những người còn lại tránh xa!”.
Mộ Dung Chiến, Hồ Lôi Phương, Chúc lão đại mấy người đều vung tay làm hiệu cho thủ hạ lui ra xa, lại giải tán hết Hoang dân tụ tập coi náo nhiệt càng ngày càng nhiều. Chúc lão đại thấy Trác Cuồng Sinh để Hồ Bái lưu lại, vui vẻ nói: “Phương tổng tuần có thể yên tâm nói ra rồi”.
Lưu Dụ trong lòng cảm khái, có mặt tại đây đều là những con người giết người không chớp mắt, nhưng so với Hoa Yêu, vẫn còn là người có huyết tính lương thiện, Hoa Yêu tự tung tự tác như vậy đã kích khởi công phẫn, khiến cho mọi người đoàn kết lại, tạm thời bỏ qua chuyện đấu đá lẫn nhau, hy vọng liên thủ tận lực khống chế Hoa Yêu trong vòng pháp luật, vì vậy không ai tỏ ra sốt ruột với Phương Hồng Đồ.
Phương Hồng Đồ rầu rĩ nói: “Thật không giám giấu, tôi đến Biên Hoang Tập không phải là để bắt Hoa Yêu, mà là để trốn tránh hắn”.
Chúng nhân ngạc nhiên nhìn nhau, không ai hiểu gì cả, nếu Phương Hồng Đồ là một vị mỹ nhân thiên kiều bá mị thì đương nhiên không ai nghi ngờ lời thú nhận này.
Phương Hồng Đồ bước lên hai bước, đứng trước mặt Kỷ Thiên Thiên, than rằng: “Thiên Thiên tiểu thư, tôi không phải quá vô dụng chứ?”.
Kỷ Thiên Thiên dịu dàng: “Sợ hãi là thường tình của con người, ai dám nói xưa nay chưa từng biết sợ” Phương tổng tuần có tâm sự gì, xin cứ mạnh dạn nói ra, không ai vì thế coi thường ông cả”.
Âm thanh của nàng chẳng những lọt tai, mà từng lời từng chữ chứa đầy độ lượng và thành ý, người nghe hết sức dễ chịu, vơi đi nỗi lòng trầm trọng do thảm án gây ra.
Chỉ từ mấy câu nói, có thể thấy được Kỷ Thiên Thiên rất hiểu lòng người, nàng vốn cũng như mọi người, rất mơ hồ về hàm ý đằng sau lời nói của Phương Hồng Đồ, nhưng có thể đoán được sự tình đại lhái, thuận theo lời gã nói lời ản ủi và cổ vũ.
Phương Hồng Đồ phấn chấn hơn, hạ thấp giọng nói: “Tôi có một thứ bản lĩnh, chính nhờ bản lĩnh này mà trở thành tổng tuần bảy tỉnh. Các vị đều là đại hành gia, chắc đều hiểu công phu của tôi không đáng để mọi người chê cười, nhưng tôi lại có một thứ khứu giác linh mẫm, bất kỳ ai để ta ngửi thấy mùi vị rồi, bất luận sau đấy bao nhiêu lâu, tôi vẫn có thể nhận ra người đó”.
Kỷ Thiên Thiên “a” lên một tiếng, không tự chủ được nhìn vào cái mũi đặc biệt lớn trên khuôn mặt rụt rè của gã, những người khác đều lộ vẻ bất ngờ.
Mọi chuyện bất hợp lý lập tức biến thành hợp lý.
Gã dám khẳng định kẻ gây án là Hoa Yêu, chính vì gã đã ngửi ra được Hoa Yêu. Gã trốn đến Biên Hoang Tập, chính là vì sợ Hoa Yêu giết chết người có khả năng nhận ra hắn qua mùi vị.
Hách Liên Bột Bột mắt lóe sáng rực, hỏi: “Đã là như thế, Phương tổng tuần biết Hoa Yêu phạm án đêm qua, lý ra nên chuồn xa, vì sao còn đến Thuyết Thư quán chủ trì?”.
Hồng Tử Xuân nhíu mày nói: “Nếu ta là Hoa Yêu, trước tiên sẽ giết Phương tổng tuần để diệt khẩu, rồi mới đi gây án, như thế mới vạn vô nhất thất”. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Đám Mộ Dung Chiến tuy không nói gì, nhưng ai nấy đều lộ vẻ nghi ngờ, hiển nhiên cũng đồng ý những điều nghi vấn của Hách Liên Bột Bột và Hồng Tử Xuân.
Phương Hồng Đồ gượng cười nói: “Để trốn tránh Hoa Yêu, tôi đã tiêu không còn lấy một xu, ngày ba bữa cũng là cả một vấn đề, cố hy vọng thừa lúc hung tính của Hoa Yêu chưa bộc lộ, mau chóng kiếm một món tiền rồi lập tức viễn tẩu cao phi, đó là vì chẳng còn biện pháp nào”.
Trác Cuồng Sinh bất chợt nói: “Chẳng trách ta mời Phương tổng tuần tham gia Chung lâu nghị hội, phải trổ hết tài miệng lưỡi mới khiến Phương tổng tuần miễn cưỡng đáp ứng”.
Kỷ Thiên Thiên nói: “Ở đây Phương tổng tuần không cần lo lắng Hoa Yêu, tất cả mọi người đều giúp đỡ ngươi, bảo vệ ngươi”.
Lưu Dụ hỏi: “Vì sao tự nhiên Phương tổng tuần thoát khỏi ràng buộc, chịu can thiệp vào chuyện Hoa Yêu?”.
Phương Hồng Đồ nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của Kỷ Thiên Thiên, giọng kiên quyết: “Vì rằng tôi biết trốn tránh như thế này không phải là biện pháp, nơi đây là Biên Hoang Tập, nếu vẫn không thể bắt hắn quy án, ở những địa phương khác lại càng không thể làm gì hơn. Vừa rồi vào trong xe ngửi thấy mùi vị Hoa Yêu, trong lòng hốt nhiên nghĩ tới Thiên Thiên tiểu thư, càng nghĩ đây là ý chỉ của ông trời. Ân oán giữa tôi và Hoa Yêu cần phải giái quyết ngay ở Biên Hoang Tập, tôi quyết không chạy trốn nữa”.
Gã tuy không trực tiếp nói ra, nhưng ai nấy đều minh bạch, biết là gã vì nghĩ đến vẻ mỹ lệ hơn người của Kỷ Thiên Thiên mà liên tưởng tới thủ đoạn bẻ hoa độc ác thật đáng căm hận của Hoa Yêu.
Quan hệ giữa Phương Hồng Đồ và Hoa Yêu thật hết sức vi diệu, không ai hiểu ai đang tầm nã ai.
Thân phận của Hoa Yêu tuyệt không để lộ ra ngoài ánh sáng, bất luận hắn vũ công cao cường đến mấy, một khi hành tung bại lộ lập tức bị cả thiên hạ bao vây công kích, tất nhiên khó tránh khỏi tử kiếp. Mà sơ hở duy nhất của hắn đang nằm trong tay Phương Hồng Đồ.
Yến Phi điềm đạm hói: “Dám hỏi Phương lão tổng khứu giác linh mẫn đến mức nào? Có thể làm chút gì để mọi người thị phạm chăng?”
Ai nấy đều tỏ vẻ lưu tâm, vì rằng năng lực khứu giác của gã là yếu tố quan trọng trong việc phá án.
Phương Hồng Đồ tựa hồ đã hồi phục thành vị tổng tuần thất tỉnh trước kia, nhãn thần lấp loáng linh hoạt, đầy tự tin: “Vì Hoa Yêu luôn để lại mùi vị thân thể hết sức cường liệt khó tiêu tán trên xác nạn nhân, vì vậy tôi mười phần quen thuộc mùi vị của hắn, chỉ cần để tôi tới những phòng ốc hay lữ quán hắn từng qua lại, dù là sau đó ba ngày rồi tôi vẫn phát hiện được”.
Mọi người đều động dung.
Kỷ Thiên Thiên mừng rỡ nói: “Há chẳng phải chỉ cần pt tra Biên Hoang Tập một vòng là đủ tìm ra tung tích hung đồ sao?”.
Mộ Dung Chiến cũng hoan hỉ nói: “Nếu chúng ta bắt đầu từ nơi xảy ra hung án thì sao?”.
Lưu Dụ hỏi Trác Cuồng Sinh: “Việc Phương tổng tuần đến quý quán kế chuyện phải chăng đã được quảng bá khắp nơi?”.
Trác Cuồng Sinh gượng cười: “Trước khi đến Chung lâu ta đã cho công bố chuyện này, chỉ cần Hoa Yêu không đíếc là chắc nghe được tin này”.
Lưu Dụ lại hỏi Phương Hồng Đồ: “Hoa Yêu có biết Phương tổng tuần có khứu giác siêu cấp không?”.
Phương Hồng Đồ chán nản gật đầu, như trách gã đã biết rồi còn hỏi.
Kỷ Thiên Thiên nghiêm trọng nói: “Nếu nói vậy, Hoa Yêu sẽ lợi dụng lại chuyện này làm cho chúng ta chạy đi chạy lại khắp nơi đến kiệt sức mới thôi”.
Yến Phi nói: “Tạm thời chuyện thị phạm hẵng để đó đã, hiện giờ ta muốn mời lão tổng tới kiểm nghiệm hiện trường ái nữ Trường Cáp lão đại ngộ hại, coi đó đúng là hành vi của Hoa Yêu hay không?”
Mọi người đều động dung, như vậy chuyện Hoa Yêu thật Hoa Yêu giả lập tức sẽ có đáp án.