– Rèn đúc khí lực? Thực đúng là suy nghĩ kỳ quái…
Kim Bích Hàm lắc đầu, không tiếp tục khuyên can.
Lựa chọn nhiệm vụ này, học phân trong ngọc bội thân phận của Sở Vân nhất thời giảm từ bốn xuống còn ba.
– Ta không dự định lựa chọn nhiệm vụ khác, ba học phân cuối cùng sẽ giữ lại đổi thức ăn. Lại nói tiếp, một ngày một đêm không ăn gì, Thạch huynh cùng nhau đi dùng cơm, thế nào?
Sở Vân thu hồi ngọc bội, phát ra lời mời. Hắn dự định làm tốt quan hệ đối với vị bằng hữu cùng phòng này.
Kim Bích Hàm vui vẻ gật đầu.
Thực đường tầng trung phục trách thức ăn cho thư sinh, nhưng không phải tất cả các thư sinh đều có thể tiêu tốn nổi. Tuyệt đại đa số tân sinh đều sẽ lựa chọn tới cửa hàng bánh bao hoặc các cửa hàng ăn vặt khác nhau, dùng tiền mua thực vật nhét đầy bụng.
So sánh mà nói, thực vật trong thực đường đắt hơn rất nhiều. Suất cơm bước bình thường cho ba bốn người đã tiêu tốn một điểm học phân.
Đương nhiên những phần cơm nước này tuyệt đối không bình thường, lấy tài liệu quý trọng, đặc thù nấu nước. Có hiệu quả giống như đan dược, nếu như dùng ăn trong thời gian dài, có thể cải thiện thể chất rất lớn. Hiệu quả gần như linh khí cải tạo, thậm chí còn mạnh hơn đan dược.
Cái gọi là thuốc bổ không bằng thức ăn bổ chính là đạo lý này.
Tại thực đường dùng một bữa no nê, Sở Vân ăn xong, toàn bộ mệt mỏi uể oải khắp cơ thể đều biến mất, thể xác và tinh thần thư sướng. Trong ánh mắt ước ao và đố kỵ của rất nhiều tân sinh, cùng với Kim Bích Hàm sóng vai nhau rời khỏi thực đường.
Những tân sinh này đều không có tư bản như bọn họ. Nhiều nhất chỉ có sáu học phân, chọn chương trình học đã không đủ dùng, lúc này đại bộ phận tân sinh ngay cả cơm cũng không có để ăn, tất cả đều đang bận rộn hoàn thành nhiệm vụ, thu thập học phân.
Trở lại phòng ở, Sở Vân không dự định ra ngoài. Ngồi xếp bằng trên giường, Túy Tuyết Đao đặt trên đùi, không ngừng có linh khí từ thân đao truyền vào cơ thể, đề thăng tố chất thân thể của Sở Vân.
Lúc này Kim Bích Hàm có vẻ khẩn trương, hình ảnh cởi trần đi ngủ của Sở Vân đêm hôm qua còn rất mới trong ký ức của nàng.
“Đêm nay hắn hẳn là không ngủ lõa thể chăng?”
Đôn Hoàng công chúa ngồi trên giường chính mình, đôi con mắt đẹp thỉnh thoảng quét về phía Sở Vân, trong lòng không ngừng cẩu khẩn, vô cùng thấp thỏm.
Sở Vân không có thói quen lõa thể khi ngủ, đêm đó cởi áo khoác, mặc nội y chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là Kim Bích Hàm vẫn không hề yên ổn, ban đêm tỉnh lại mấy lần. Mỗi một lần đều là kiểm tra chính mình trước tiên, sau đó chuyển đường nhìn về phía Sở Vân.
Ánh trăng sáng tỏ, từ cửa sổ lộ ra quang huy trong suốt, Sở Vân được linh khí cải tạo, làn da không kém hơn Kim Bích Hàm bao nhiêu. Bao phủ trong ánh trăng, tuyết trắng như ngọc. Hắn yên ổn ngủ say, hô hấp dài sâu.
Kim Bích Hàm không nghe thấy tiếng hít thở của Sở Vân, nhìn thấy cảnh tượng ngủ say của hắn, mỗi một lần tỉnh lại, mỗi một lần nhắm mắt. Mỗi một giấc của đêm nay của nàng đều rất ngắn, tới mấy lần sau cùng, cư nhiên còn nằm mộng thấy Sở Vân.
Thời điểm Sở Vân tỉnh lại, bầu trời chưa sáng hẳn, nửa vầng trăng treo cao, vài ngôi sao làm đẹp cho bầu trời màu xanh. Lại nhìn sang Thạch Gia Minh ngủ trên chiếc
giường cách đó không xa, phát hiện ra hắn nằm nghiêng, đối mặt với chính mình. Hắn trong giấc ngủ càng có vẻ tuấn mỹ động lòng người, điềm tĩnh như mỹ nhân say giấc nồng, tràn ngập một loại khí chất cao quý ưu nhã.
Sở Vân cười cười, nhẹ chân nhẹ tay bước xuống giường, mặc xong quần áo, rời khỏi gian phòng, rất chu đáo cẩn thận đóng cửa lại.
Cửa phòng ở, một khi khép lại, chỉ có ngọc bội thân phận tương ứng mới có thể mở ra được.
Không khí tại Thanh Sơn trong lành và mát mẻ. Rời khỏi phòng ở, hít một ngụm thật sâu, tinh thần Sở Vân run lên, cảnh vật xung quanh yên tĩnh, Thanh Sơn còn chưa tỉnh lại, chỉ có vài thư sinh cá biệt cũng rời khỏi phòng ngủ. Nhìn thấy thân ảnh Sở Vân, đều quay đầu kinh ngạc nhìn, hoặc ngưng trọng hoặc cổ quái, nhưng chủ yếu vẫn là quang mang bất thiện.