Hắn buột miệng hỏi xong mới nhớ tới, thế gia tu tiên trú trấn nơi đây chính là Vân Mộng Giang thị, trong lòng không khỏi hơi buồn phiền. Lo lại khơi nên chuyện không vui của Lam Vong Cơ hồi đêm qua.
Cô chủ nói: “Nào có dám! Hai vị công tử các ngươi không phải người địa phương nên không biết, địa giới cả vùng Vân Mộng bọn ta tất cả đều do Giang gia cai quản, tính tình gia chủ nhà ấy hết sức tệ, doạ người ta sợ muốn chết. Thuộc hạ của người ta cũng đã nói từ lâu, thế gia cai quản cả vùng đất lớn như thế kia, ngày nào cũng xảy ra gần trăm vụ tiểu quỷ tiểu yêu quấy rối người khác, nếu vụ gì cũng đều lập tức phái người chạy tới xử lý, vậy thì sẽ bận tới cỡ nào? Mấy vụ nhỏ nhặt không gây chết người thì không phải là lệ quỷ ác sát, không phải lệ quỷ ác sát thì đừng có đem tới làm phiền bọn họ.” Cô tức giận nói: “Này là cái chuyện quái quỷ gì, chờ chết người rồi mới tìm tới bọn họ, vậy chẳng phải đã muộn rồi sao!”
Không phải lệ quỷ ác sát loại nghiêm trọng sẽ chẳng chịu ra mặt, đây gần như là quy định bất thành văn của khá nhiều thế gia. Chỉ có một người, chưa bao giờ để ý tới những thứ này.
Ai ai cũng biết, Hàm Quang Quân gặp loạn nhất định sẽ ra mặt, chưa bao giờ chọn đối tượng săn đêm, cũng sẽ không vì giết yêu ma quỷ quái cấp bậc không cao chẳng được danh tiếng gì mà không tới. Bắt đầu từ hồi còn trẻ y đã như thế rồi.
Cô chủ lại nói: “Hơn nữa, chỗ Liên Hoa Ổ kia quá kinh khủng, nào còn dám tới nữa!”
Lúc này Ngụy Vô Tiện mới thu tầm mắt từ chỗ gò má Lam Vong Cơ về, ngẩn ra, hỏi: “Liên Hoa Ổ kinh khủng? Liên Hoa Ổ sao lại kinh khủng? Ngươi từng tới rồi à?”
Cô chủ nói: “Nơi đó ta chưa tới. Nhưng sau này vì cả nhà bọn họ bị quấy rối đến độ chịu hết xiết, ông chủ tiệm quần áo mới phải đi một lần. Kết quả lúc đến, vừa khéo Giang tông chủ kia đang cầm một chiếc roi phát ra ánh sáng tím, quật người ngay trên giáo trường nhà bọn họ. Quất phải nói là máu thịt văng tung toé! Kêu thảm thiết không thôi! Có một tôi tớ hảo tâm lặng lẽ nói ông ta hay, tông chủ bắt lộn người, tâm trạng mấy ngày nay không tốt lắm, bảo ông ta tuyệt đối chớ có đụng vào khiến hắn khó chịu, ông chủ tiệm quần áo bị doạ sợ đến độ ném luôn gói quà xách theo mà bỏ chạy, chẳng dám quay lại nữa.”
Ngụy Vô Tiện sớm đã nghe nói, mấy năm qua Giang Trừng lùng bắt tu sĩ tà đạo bị nghi đoạt xá trọng sinh khắp nơi, nghĩ là ông chủ tiệm quần áo kia vừa khéo gặp phải hắn lúc đang tiết hận.
Lúc ấy bộ dạng Giang Trừng sẽ là gì, không khó tưởng tượng.
Cô chủ nói: “Bởi thế, ông chủ miễn cưỡng kiên trì mấy năm, rồi cũng chẳng cự nổi nữa, bán tiệm, rồi đi. Hiện tại chính là nhà trọ kia. Ông chủ không tin tà, vẫn cứ muốn thử, ngài đoán thế nào? Lần này thứ hắn thấy không phải bóng người trần truồng loã lồ nào hết, mà nghe được cũng chẳng phải tiếng đàn du dương gì cả. Đồ ăn của nhà hắn, cứ thoang thoảng một mùi thịt cháy khét. Chỉ cần ngồi ở phòng khách lầu hai, ba sẽ cảm thấy nóng nực, vừa nóng vừa oi. Ngủ thẳng đến nửa đêm, đều sẽ mơ thấy một cơn ác mộng, mộng thấy phòng cháy, và một cái xác cháy khét miệng phà khói đen đang quằn quại kêu thảm thiết ngay bên cạnh mình!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Không được rồi không được rồi, biến dữ rồi!”
Cô chủ nói: “Đúng vậy đấy, dữ hơn lần trước nhiều! Ông chủ nhà trọ kia mời mấy hòa thượng đạo sĩ tới cũng chẳng ăn thua, bèn lên Liên Hoa Ổ cầu xin Giang tông chủ.”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Vậy tại sao còn chưa giải quyết? Chẳng lẽ lại đúng lúc gặp phải cảnh Giang Trừng đang quật người nữa? Rốt cuộc hắn bắt người nhiều tới cỡ nào, chịu khó quật người thế kia?”
Cô chủ đáp: “Không phải không phải. Lần này cũng coi như hắn xui xẻo. Ông chủ nhà trọ họ Ôn, mà kẻ thù lớn không đội trời chung của Giang tông chủ kia cũng họ Ôn, hắn vừa nghe họ Ôn liền hận đến nghiến răng nghiến lợi…”
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, bóp trán, im lặng không nói. Cũng may là không cần hắn mở miệng, lải nhải một mạch lâu như thế, cô chủ hài lòng tổng kết: “Ây dô, các ngươi coi, người ta là phụ nữ, nói chuyện này trong lòng sợ lắm đó. Nhà kia sớm muộn cũng sẽ sụp thôi, làm ăn đã tệ thành thế kia rồi. Đợi mà xem, cùng lắm là một năm nữa, chắc chắn lại sẽ đóng cửa, bán nhà đi! Nhà ấy khí phái thì khí phái đó, nhưng người sống ở trong lại tâm trạng bất an, vẫn nên ổn ổn như nhà trọ nhỏ của bọn ta này, đúng không nào?”
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu cười nói: “Đúng đúng đúng.”
Cô chủ lại dốc bầu tâm sự thêm một chập, nói sau khi chồng cô qua đời, một mình cô giữ nhà trọ khó khăn biết bao nhiêu, thường hay có mấy tên đàn ông thô lỗ già không nên nết có ý xấu với tiểu nhị tiệm cô. Sau cùng trước khi đi, cô chợt nhớ tới, quay đầu lại nói: “Nhị vị có muốn ăn cơm chỗ bọn ta không? Tay nghề nữ đầu bếp của bọn ta khá là tốt đó!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Muốn. Có điều bây giờ không cần, tối nay nhé, giờ Tuất lại tới đây lần nữa. Giờ bọn ta nghỉ ngơi chút rồi ra phố đi dạo.”
Bây giờ mới qua giờ Tị, cô chủ luôn miệng đồng ý bước ra cửa. Nàng chân trước vừa đi, Ngụy Vô Tiện chân sau đóng cửa lại, nói: “Nghe có vẻ như không khó giải quyết, có thể đối phó trước.”
Vốn định nếu như khó giải quyết, thì trước hết gác lại, xử lý sau. Bây giờ xem thấy không xảy ra án mạng, tiện tay là có thể giải quyết, đương nhiên phải nhân lúc ở đây nghỉ ngơi xử lý mối hoạ này, để căn nhà trọ kia được một sự an bình.
Lam Vong Cơ duỗi tay sang, đè lên mạch của hắn.
Mặc dù biết rõ đây chẳng qua chỉ là đang kiểm tra tình trạng cơ thể hắn, nhưng khi hai ngón tay thon dài trắng nõn kia chầm chậm vân vê xoa bóp di chuyển từ cổ tay hắn đi lên trên, một tay khác của Ngụy Vô Tiện đặt bên dưới bàn, ngón cứ khẽ cong lên.
Tốn gần hai canh giờ kiểm tra và điều chỉnh, rồi nghỉ ngơi thêm chốc lát để tinh thần đủ đầy, lúc này hai người mới đồng thời xuống lầu ra cửa, chuẩn bị đi tới nhà trọ đã đổi chủ ba lần kia xem thử.
Lam Vong Cơ đi tới trước quầy mới nhớ phải trả tiền thế chấp. Nhìn chằm chằm bóng lưng của y một hồi, chợt, Ngụy Vô Tiện hệt như hạ quyết tâm nào đó, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Cô chủ này.”
Cô chủ: “Hở?”
Ngụy Vô Tiện: “Lúc đưa cơm tối, làm phiền lấy thêm chút rượu nữa. Độ càng mạnh càng tốt.”
Cô chủ cười nói: “Đấy thì đương nhiên!”