Kỷ Nhiễm cười nói: “Không sao, họ nói bọn họ, chúng ta ăn của chúng ta.”
Nhà hàng này thuộc kiểu nhà hàng tư nhân, mỗi ngày chỉ nhận mấy bàn khách, những món ăn được bưng lên đều được chế biến tỉ mỉ, cho dù trang trí trên mâm thôi cũng cực kỳ tinh tế.
Văn Thiển Hạ cảm thấy mắt mình không đủ dùng.
Món cá được bưng lên, đĩa xoay tự động xoay tới bên này, Văn Thiển Hạ vươn đũa gắp miếng thịt cá bỏ vào miệng ăn rồi kêu lên: “Cá này ngon lắm, Nhiễm Nhiễm, cậu nếm thử nhanh.”
Bình thường Kỷ Nhiễm ít ăn cá, mỗi lần thấy như ngửi được mùi tanh vậy.
Đương nhiên cái tật xấu này đã bị Bùi Uyển dạy dỗ không ít lần, đều nói do tâm lý cô tác động vì mỗi đầu bếp đều biết loại bỏ mùi tanh từ cá, nhỏ đến lớn trong nhà cô đều có dì chuyên nấu ăn, làm sao món cá còn mùi được chứ.
Sau khi ở cùng Thẩm Chấp, đại khái chắc do bình thường anh nhìn ra được nên ít khi cho cô ăn cá.
Theo ý anh, cái tính này của Kỷ Nhiễm không phải tật xấu gì, không muốn ăn thì không ăn, hà tất gì phải cưỡng ép chính mình.
Nhưng hôm nay tất cả đồ ăn đều do Hạ Giang Minh gọi, chỉ là Kỷ Nhiễm không ngờ cô vừa thấy cá trong bụng đã cuồn cuộn lên, không tự chủ được muốn nôn.
Cô đứng dậy, nói: “Tớ đi toilet một lát.”
Cô không dùng toilet trong phòng mà chạy tới bên ngoài, đứng trong hành lang hít thở cho thoáng chốc lát, mãi cảm giác ghê tởm ở cổ mới chậm rãi áp xuống.
Thoáng chốc, phía sau truyền tới tiếng bước chân rồi bàn tay khẽ vịn hông cô, “Sao thế?”
Thẩm Chấp vòng lấy người cô, bàn tay vuốt nhẹ sau lưng cô, trên mặt là sự lo lắng.
Kỷ Nhiễm ngửa đầu, thật ra trong lòng có suy đoán nhưng sợ mình đoán sai nên vẫn giữ bí mật tạm thời: “Không sao, đột nhiên hơi khó chịu thôi.”
“Hay chúng ta về trước nhé?” Thẩm Chấp nghe cô bảo khó chịu liền nói.
Còn người anh em mới về nước trong phòng kia đã bị anh bỏ quên sau đầu từ lâu rồi.
Ở chỗ anh chuyện trọng sắc khinh bạn là chuyện đương nhiên.
Kỷ Nhiễm ôm eo anh, hơi ngửa đầu nhìn: “Em không sao, không dễ gì có thời gian để anh ăn cơm cùng với Hạ Giang Minh và Từ Nhất Hàng, nói chuyện nhiều thêm chút nữa.”
Tập đoàn Hằng Trì vừa rắc rối vừa lớn, cho dù Thẩm Chấp đã dốc hết sức giành thời gian ở bên Kỷ Nhiễm nhưng dù thế nào hai người đều cảm thấy không đủ.
Cho nên thực sự thời gian hẹn gặp bạn bè không nhiều lắm.
Thẩm Chấp vẫn hơi do dự, hỏi: “Thật sự không sao chứ?”
“Thật mà.” Kỷ Nhiễm khẳng định gật đầu.
Hôm sau lúc tan việc, Kỷ Nhiễm tự mình lái xe tới tiệm thuốc mua que thử thai. Nghe nhân viên hỏi cô muốn loại nào, Kỷ Nhiễm kéo khăn quàng cô xuống nói nhỏ: “Mỗi loại một cái.”
Hôm nay cô thử tìm hiểu, hình như que thử thai đưa kết quả khác nhau, mặc dù tỉ lệ chênh lệch cực thấp.
Phòng ngừa chuyện này nên Kỷ Nhiễm vẫn quyết định sẽ mua mỗi loại môt cái, thử vài lần khẳng định chính xác.
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng lấy cho cô hơn mười loại que thử thai. Hôm nay Kỷ Nhiễm còn đổi cái túi sách lớn, nhân viên vừa đưa que thử thai cho cô, cô lập tức nhét nó vào trong túi Hermes màu quýt của mình.
Khó trách người ta nói Hermes là túi tạp hóa, quả nhiên cái gì cũng nhét vô được.
Kỷ Nhiễm về nhà, vẻ mặt nghiêm túc lấy tất cả que thử thai ra bày lên, quả thực nhìn giống như tướng quân sắp lên chiến trường đang kiểm nghiệm binh sĩ vậy.
Cô cầm lên nhìn thấy một vạch đỏ rõ ràng còn có một vạch mỏng màu hồng.
Cô ngơ ngác!
Vậy là mang thai hay không mang thai?
Ngay lúc Kỷ Nhiễm đang chuẩn bị lấy điện thoại lên mạng tìm hiểu về tình huống này là có thai hay không thì phía sau vang lên giọng nói: “Nhiễm Nhiễm.”
Lạch cạch.
Đồ trong tay cô rơi xuống đất, Thẩm Chấp cúi đầu nhìn thứ đồ trên đất, sau đó anh bước hai bước tới trước mặt cô, Kỷ Nhiễm nhìn mũi giày sáng loáng của anh dừng lại trước mặt mình.
Rồi thấy anh khom lưng nhặt đồ trên đất lên.
Ánh mắt người đàn ông tập trung nhìn thứ đồ trong tay mình, đặc biệt hai vạch kia, một đậm một nhạt…
“Đây là?” Thẩm Chấp mở miệng hỏi, giọng hư vô, kiểu như thiếu tự tin còn có cả bay bổng nữa.
Thật ra anh biết thứ cái đồ chơi này, chưa ăn qua thịt heo cũng thấy heo chạy.
Anh cầm que thử thai trong tay, lời nói ra đã thể hiện được sự không xác định trong lòng, kiểu hoảng hốt sợ mình hi vọng quá nhiều rồi sẽ bị lập tức phá vỡ.
Đúng vậy, trong lòng anh chính là như vậy.
Cổ họng khô khốc, Thẩm Chấp không nhịn được khẽ liếm môi, hỏi lại một câu: “Nhiễm Nhiễm, đây là cái gì?”
“A Chấp, anh nói xem cái này là mang thai hay không mang thai?” Kỷ Nhiễm cho rằng anh cũng nghi ngờ giống như mình, cái vạch kia quá mỏng, nhạt như phấn vậy, làm người ta không thể nào tin tưởng được.
Tuy nhiên cái vạch vừa nhạt vừa mỏng đó lại có thể đại biểu cho một sinh mệnh nhỏ.
Là sinh mệnh nhỏ thuộc về cô và Thẩm Chấp?
Thẩm Chấp đã không còn quan tâm nhiều như vậy, anh ôm Kỷ Nhiễm vào lòng, vừa mới ôm người khỏi mặt đất đưa lên không trung, một giây sau anh lại như tên lính mới hốt hoảng lo sợ vội vàng để cô xuống, nét mặt căng thẳng: “Có phải anh không nên ôm em như vậy không?”
Kỷ Nhiễm bị sự khoa trương này chọc cười.
Thẩm Chấp ôm mặt cô, nâng mặt cô hơi ngửa lên, kêu: “Nhiễm Nhiễm.”
Kỷ Nhiễm nhìn anh, cười trả lời “Vâng.”
“Nhiễm Nhiễm.” Anh lại kêu tiếng nữa.
Kỷ Nhiễm bật cười nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc trả lời: “Em ở đây.”
Người đàn ông ngày thường cao ngạo nghiêm túc lạnh lùng như vậy bây giờ vui vẻ như đứa ngốc, khuôn mặt không vô cảm như ngày thường.
Lúc này đây, anh là người đàn ông bình thường như bao người đang hạnh phúc khác.
“Chúng ta có em bé đúng không?” Anh nghiêm túc hỏi cô như muốn xác định lại lần nữa.
Kỷ Nhiễm hơi bất đắc dĩ, cô không muốn làm Thẩm Chấp quá mức thất vọng, không nhịn được nói: “Em không xác định rõ lắm, theo như lý thuyết thì hai vạch là mang thai, nhưng cái vạch kia nhạt quá.”
“Nhất định có.” Anh không thèm suy tư khẳng định ngay, không chút nghĩ ngợi nói: “Nhất định do em mang thai ít tháng nên mới nhạt như vậy.”
Người đàn ông vừa rồi còn đang do dự hỏi cô, bây giờ trái lại như sợ cô phủ nhận sự tồn tại của con anh vậy, kết luận như chém đinh chặt sắt.
Kỷ Nhiễm cũng hiểu được nói không chừng vấn đề chính là như vậy.
“Ngày mai chúng ta tới bệnh viện khám thử, anh đưa em đi.”
Nói xong, anh đang chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, thông báo hủy bỏ tất cả lịch trình sáng mai.
Kỷ Nhiễm vội vàng nói: “Tự em đi bệnh viện được rồi.”
Cô thật sự không muốn chỉ vì việc này mà phải có người đi cùng mình, huống chi cô cũng có trợ lý, ngày mai kêu Phương Thiên đi bệnh viện với cô cũng được.
Bây giờ thực sự Thẩm Chấp bận đến mức chân không chạm đất.
Thẩm Chấp nắm chặt tay cô, nhích người lại gần, trán anh để nhẹ lên trán cô: “Những lúc như thế này sao anh có thể để em đi một mình được.”
Sẽ không.
Khi còn bé thỉnh thoảng anh nghe bà ngoại nói tới tình hình lúc Nguyên Sênh sinh con, cho dù không nói Thẩm Chấp cũng có thể tưởng tượng ra được, không có chồng ở bên giống như bên cạnh không có người nào có thể dựa vào.
“Nhiễm Nhiễm, bất kể lúc nào, anh sẽ luôn ở nơi em vừa vươn tay đã chạm được anh.”
Lúc cô muốn dựa vào, bờ vai của anh sẽ xuất hiện.
Lúc cô muốn nắm tay anh tiếp thêm năng lượng, anh nhất định sẽ ở đó, tùy thời chờ khi cô cần.
Kỷ Nhiễm ôm anh, nở nụ cười, cô biết vĩnh viễn Thẩm Chấp sẽ đặt cô ở vị trí thứ nhất.
Nhất định như vậy.
Buổi tối đi ngủ, anh cứ lăn qua lộn lại mãi, bộ dáng như không thể nào yên giấc được. Kỷ Nhiễm nằm bên cạnh không nhịn được ngáp một cái, hỏi: “A Chấp, sao anh còn không ngủ đi?”
Giọng người đàn ông vang lên trong bóng đêm: “Anh đang nghĩ đưa bé sẽ là đứa con như thế nào?”
Kỷ Nhiễm bị anh chọc cười, nói: “Anh nghĩ quá sớm rồi, ít nhất còn chín tháng nữa chúng ta mới gặp mặt bé con.”
“Anh thích là được.” Giọng anh trong bóng đêm như che đậy chút trêu chọc say lòng người.
Anh nói nhỏ: “Anh rất muốn sớm ngày gặp mặt bé con.”
Bởi vì đó là bảo bối nhỏ của chúng ta, cho nên vô cùng thích.
Đó là sự tồn tại mà chỉ cần nghĩ đến đã muốn mỉm cười.
Thẩm Chấp 27 tuổi trước kia luôn cảm thấy cuộc đời mình dường như không có quá nhiều thứ đáng kỷ niệm, người anh yêu cho dù có gần ngay trước mắt vẫn vĩnh viễn không cách nào biết anh yêu cô.
Anh đã từng do dự, mờ mịt thậm chí cả tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ, sự tồn tại để anh nghĩ tới đã cảm thấy ấm áp đó, càng ngày càng nhiều.
Về sau sẽ ngày càng nhiều hơn.
Trước giờ anh không tin thần, nhưng bây giờ anh cảm ơn thần đã đưa cô tới bên cạnh anh.