Trúc lâm mờ mịt sương khói, cành trúc rì rào khẽ xao động, tựa như phụ trợ cho tiếng nhạc.
Lam Nguyệt phát hiện trúc lâm cực kì yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn êm dịu đang vang vọng.
Nàng mặc dù suy nghĩ, nhưng bước chân cũng không đình chỉ.
Cuối cùng nàng đi đến một mái đình, xung quanh bao quanh rất nhiều động vật, à không, phải nói là linh thú, thậm chí còn có các loài nàng chưa từng biết đến. Đình nghỉ bên trong bị bạch sa che phủ, chỉ nhìn đến bóng người mờ ảo bên trong, bất quá Lam Nguyệt vẫn có thể nhận ra, là một nam tử.
Thanh âm như có như không truyền ra, tựa hồ mang theo vô hình lực lượng, khiến nhân tâm thoải mái, yên tĩnh.
Lam Nguyệt vẫn còn chìm đắm bên trong giai điệu du dương kia, thì tiếng đàn đột nhiên đình chỉ, Lam Nguyệt giật mình, muôn thú tựa hồ tiếc nuốt kêu lên vài tiếng, nhưng cũng đều chậm rãi tản đi.
Nam tử vẫn ngồi tại trong đình, bàn tay vẫn đặt trên dây đàn, tựa hồ tại vuốt ve.
“Ngươi thấy khúc nhạc này như thế nào?”
Lam Nguyệt giật mình, nói nàng!?
Kia, đây không phải mộng sao?
“Ta…”
Lam Nguyệt vừa định lên tiếng, phía sau nàng đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ, một giọng nữ vang lên, nhẹ nhàng tựa như tiếng chuông bạc, thanh thúy dễ nghe:
“Hữu tâm đàn một khúc đăng sơn thủy, tiên âm mộng ảo vạn vật say…”
Lam Nguyệt giật mình, hoá ra vẫn còn người khác. Thời điểm nàng muốn xoay người nhìn lại phía sau, chỉ nhìn thấy một vạt áo xanh, sau đó trước mắt chợt hoa, trước mặt tối sầm, nàng tựa hồ nghe nam tử kia nói gì đó, chỉ là không thể nghe rõ ràng, trước mắt dần dần bị bóng đêm bao phủ.
“Ha.”
Lam Nguyệt bật người ngồi dậy, mắt phượng trừng to, tràn đầy hoảng hốt, hơi thở gấp gáp, mồ hôi ướt cả trán.
Nàng vừa nằm mộng, nhưng mà,… nàng mơ thấy cái gì? Vì cái gì có chút không nhớ nổi.
Dạo này nàng không hiểu làm sao, hay nằm mộng, lại không nhớ rõ đã mộng cái gì.
Ngực có chút khó chịu, lúc tỉnh lại luôn có cảm giác sợ hãi lẫn đau lòng.
Nàng cảm giác, các giấc mộng đều có liên hệ với nhau, tựa hồ là mơ về cùng một người hay là một sự việc nào đó.
Lam Nguyệt lắc lắc đầu, lúc này nàng mới nhìn xung quanh, nàng đang ở đâu đây?
Cửa phòng ‘chi nha’ một tiếng mở ra, Lam Nguyệt ngẩng đầu, ánh sáng bên ngoài khiến nàng không thích ứng được mà khẽ nheo mắt lại.
Người đến là một nam tử, hắn ngược sáng mà đứng, nhìn Lam Nguyệt ngồi trên giường cũng không kinh ngạc, chỉ ôn hoà mở miệng nói:
“Cô nương đã tỉnh!”
Đôi mắt nàng lúc này mới thích ứng được, rốt cuộc nhìn rõ người đến.
Nam tử trước mặt gương mặt tuấn mỹ, khí chất ôn nhuận như ngọc, một thân bạch y phiêu dật như tiên, hắn trên tay bưng một chén cháo, hướng trên bàn đặt. Lại đến chỗ Lam Nguyệt.
Hắn cũng không đến bên giường quá gần, chỉ đứng cách nàng ba bước.
“Ngươi là…”
Lam Nguyệt vừa mở miệng, liền phát hiện giọng bản thân khàn đến lợi hại, đây có lẽ là nàng ngủ quá lâu duyên cớ.
Nam tử vội đến bàn rót một ly trà cho nàng.
“Cô nương uống trước đã.”
Lam Nguyệt gật đầu, xem như cảm tạ. Nước nhập yết hầu nháy mắt, cảm giác mát lạnh truyền đến nhượng Lam Nguyệt cảm thấy thoải mái không ít.
Đừng hỏi nàng tại sao không chút phòng bị, nàng nằm đây nhiều ngày như vậy, hắn muốn giết nàng còn cần chờ nàng tỉnh lại sao?
Nam tử tựa hồ nhớ đến cái gì, xấu hổ cười nói:
“Ta gọi Thương Hàn, ta là một y sư, ta được Quân,.. chủ tử gọi đến chữa trị cho người.”
Hôm qua hắn đang ở trong phòng nghiên cứu dược lý, còn chưa kịp hiểu cái gì liền bị Tà kéo đến đây trị thương, hắn ở trong Chư Thần Thiên y thuật đứng đầu, tìm hắn trị thương so ai đều phù hợp.
Thương Hàn tươi cười tiêu soái nhìn Lam Nguyệt, Tôn thượng chuyển thế mặc dù chỉ là Nhân tộc nhưng vẫn rất đẹp mắt, cũng không biết Quân thượng như thế nào tìm được nàng trong khắp Cửu Thiên rộng lớn này.
Đây là chân ái trong truyền thuyết sao?
Quân… Chủ tử? Họ Quân? Lại còn Quân chủ tử? Tên này có nhiều chủ tử như vậy? Lại còn dùng họ để phân biệt à?
Thương Hàn không biết Lam Nguyệt vì hắn nói lỡ một lời mà đang tự bổ não, nếu biết ý nghĩ trong lòng Lam Nguyệt, hẳn sẽ tức đến phun máu. Hắn đời này chỉ có một chủ tử có được không!?
Lam Nguyệt âm thầm đánh giá, người này tu vi nàng nhìn không thấu, xem ra không phải nhân vật bình thường. Thật lâu sau, Lam Nguyệt mới lại mở miệng, nàng thanh âm đã tốt hơn chút:
“Chủ tử của ngươi là ai?”
“A? Ngài không biết!?”
Thương Hàn sửng sốt một chút, nàng không biết Quân thượng sao?
Lam Nguyệt: “…” Ta nên biết chủ tử nhà ngươi? Ngươi mẹ nó từng nói chủ tử ngươi tên gì hả? Ta mới tỉnh lại còn chưa biết mặt mũi hắn như thế nào đâu!!!
Không khí bất chợt có chút lúng túng, Thương Hàn đang không biết nên tiếp tục như thế nào, ngoài cửa truyền đến thanh âm:
“Thương Hàn, nàng như thế nào?”
Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt. Nàng không khỏi có chút ngượng ngùng, người này lại cứu nàng, ách, rốt cuộc nàng hiện tại nợ hắn nhiều ít ân tình?
Huyền Tịch chậm rãi bước vào, đôi mắt hắn đảo qua hai người, dừng lại trên người Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt ánh mắt đặt lên người hắn, sau đó lại chuyển đến người phía sau, Mặc Hoàng bất quá là tùy tiện đi qua nhìn xem, nữ nhân nào lại khiến Huyền Tịch để vào mắt, chỉ là nhìn thấy người rồi, gương mặt vạn năm không đổi của hắn nháy mắt phá vỡ. Đôi mắt hắn mở to, đồng tử co rụt, vẻ mặt lại lộ ra chút kích động. Đôi mắt Lam Nguyệt khẽ chớp, sau đó chuyển sang nhìn Huyền Tịch.
Trong lòng Mặc Hoàng tràn ngập kích động, không vì cái gì khác, chỉ là vì thiếu nữ trước mặt, lực lượng linh hồn của nàng đối với hắn hết sức quen thuộc!
Thương Hàn đến cạnh hắn, kéo kéo hắn tay áo ra hiệu.
Mặc Hoàng liếc nhìn hắn, lại nhìn Lam Nguyệt. Trước khi đến đây, hắn nghe Huyền Tịch mang theo Tịnh hồn liên rời khỏi Chư Thần Thiên, hắn đã biết Huyền Tịch hẳn là tìm thấy thứ gì đó liên quan đến nàng, hắn lại chưa từng dám hy vọng đó là nàng, hắn sợ một phần vạn cơ hội kia vĩnh viện sẽ không xuất hiện, sợ nàng ở vô số kiếp luân hồi trong ba ngàn thế giới không chịu nổi kiếp số mà hồn phách tiêu tán!
Nỗi khổ luân hồi vạn năm, rốt cuộc nàng lần nữa xuất hiện ở Cửu Thiên thế giới!
Hắn đã từng nghĩ có vô số câu hỏi muốn hỏi nàng, nhưng hắn lại quên mất, nàng không nhớ mình là ai, càng không biết hắn là ai.
Nàng, nàng trở về rồi, vậy A Ngân có phải cũng…
Hắn muốn đi qua, Thương Hàn đã kéo lại tay áo hắn, khẽ lắc đầu, sau đó truyền âm:
“Trong chúng ta, nàng chỉ quen Quân thượng, ngươi qua đó làm gì, nàng cũng không biết ngươi là ai.”
Hắn khoing biết vì sao Mặc Hoàng kích động, nhưng mà hiện tại để Mặc Hoàng đi lên, sợ là đem người ta dọa sợ. Quân thượng tuyệt đối nổi giận a!
Không biết sao? Đây chính là người Quân thượng đích thân đưa về! Còn ở trong phòng của hắn đâu!
Mặc Hoàng trầm mặc, hắn biết Thương Hàn nói đúng, người cần tìm đã xuất hiện, hắn không có việc gì phải gấp. Hắn… từ từ tìm cách tiếp xúc nàng sau vậy.
Mặc Hoàng theo Thương Hàn rời đi, trước khi đi, ánh mắt vẫn đảo qua người Lam Nguyệt.
“Được rồi, ta không biết ngươi vì cái gì thấy nàng liền kích động, nhưng hiện tại Quân thượng quan tâm nàng, ngươi cũng biết tính cách của người rồi?”
Thương Hàn thấy hắn như vậy, nhịn không được nói.
“Hắn không xứng với nàng!”
Mặc Hoàng đột nhiên phun ra một câu.
Thương Hàn trợn mắt, uy, ta là thuộc hạ đắc lực của Quân thượng có được không! Ngươi lời này trong lòng nghĩ là được, nói ra làm cái gì a!!
“Mặc Hoàng, ta nói, Quân thượng nhà ta là huyết mạch tôn quý nhất trên đời này, càng là Thần Quân đứng đầu Chư Thần Thiên, chỗ nào không xứng nữ tử yếu ớt bên trong a.”
Mặc Hoàng đột nhiên nhìn hắn, đôi mắt đỏ tươi cuồn cuộn sát khí, hắn gằn giọng:
“Chỗ nào cũng không xứng!”
Nói xong xoay người liền đi.
Nàng chính là người tôn quý nhất thiên hạ! Mệnh cách vốn không thuộc Thiên đạo quản chế, thọ cùng thiên địa, nếu kgoong phải vì hắn, hà cớ gì lưu lạc nông nỗi? Hắn không xứng! Một kẻ đến tình cảm của mình cũng không dám thừa nhận, sao có thể xứng với nàng?
Nhìn Mặc Hoàng nổi giận rời đi, Thương Hàn lại có chút hiếm lạ. Rốt cuộc Mặc Hoàng xưa nay hỷ nộ bất hiện, tâm tình bất định, hiếm khi nhìn thấy hắn bày tỏ một chút cảm xúc, hiện tại tức giận, lại không phải liên quan Tịnh Hồn liên? Nhưng mà, sao hắn lại thấy ngược lại có chút đáng yêu?
_________